Hiển thị các bài đăng có nhãn tâmsựvớicon. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tâmsựvớicon. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

23-04-12

Tối hôm qua được ra sớm nên Mẹ mua ít cánh gà BBQ ở chỗ làm về cho con. Mẹ biết món đó là món Lina thích nên giả đò hỏi Lina cả ngày có ngoan không? Lina nói Mẹ hỏi Ba đi, con không biết nói sao. Ba nói Lina không hư. Thế rồi Mẹ nói vì con không hư nên Mẹ thưởng cho con đó. Thế là Lina nói cảm ơn Mẹ. Mẹ lại nói khi nào con ngoan thì Mẹ mới thưởng, nhưng Mẹ không đủ khả năng thưởng hàng ngày cho con. Mẹ sẽ dồn lại. Thật bất ngờ Lina nói rằng: You don't have to bring anything for me, as long as you bring me some love home after work everyday, right Daddy? hahahaha..................còn bày đặt score điểm nữa chớ. Mẹ cũng bất ngờ con bật ra câu nói đó. Không biết con biết nịnh Mẹ, hay con học ở đâu, nhưng con sợ Mẹ hỏi con học ở đâu thì con nói: I don't need to learn from anybody, I just say it. ..........hhehhehehe thỉnh thoảng con nói vài câu lạ lạ thì Mẹ mới hỏi con học ở đâu, nên lần này rút kinh nghiệm con nói..trước.
Vậy đó, thỉnh thoảng con rất hề,, thỉnh thoảng rất ngốc nghếch đến buồn cười. Như hôm nay Ba cho Lina đi ra park chơi. Chơi mệt 2 Ba con ngồi trên ghế nghỉ tí thì bị trái "nut" trên cây rớt xuống ngay đầu con, Lina thích thú cười ngặc nghẽo (!?) và lại còn nói con muốn "nuts" rớt xuống đầu con nữa, thế là ngồi chờ "nuts" rụng xuống đầu.
Buồn buồn ngồi viết linh tinh.

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

08/04/12

Vừa rồi Mẹ đi đón con về, con nói với Mẹ rằng con thích cách Mẹ lái xe. Mẹ hỏi tại sao con thích cách của Mẹ. Con nói cách lái xe của Ba con không thích nhưng con lại ko giải thích, rồi con nói Mẹ lái xe nhanh hơn Ba ( đúng ra là con muốn nói Mẹ thấy đèn đỏ thì Mẹ chạy xe chậm chậm, đợi đèn xanh để khỏi phải dừng xe chờ đèn lâu. Còn Ba thì chạy nhanh, thắng gấp, đợi đèn lâu. Có vậy thôi mà con nói Mẹ chạy nhanh hơn Ba hihi...) Rồi Mẹ nói vì mắt Ba sau lần mổ nhìn không được tốt lắm, Ba cần phải mổ thêm 1 lần nữa. Con lại nói: I have an idea, why don't we buy a big ticket to win 1 billion, then we have enough money for daddy to get eyes surgery, and we will all move to VietNam and all live there? Mẹ nghe thấy rất vui. Mẹ vui ko vì cái ý tưởng trúng số của con, mà Mẹ vui vì trong tim con có Việt Nam, có người thân ở VN. Nghe mà thấy thương con.

Rồi hôm nay con khoe với Mẹ số trứng con lượm được hôm qua khi Ba chở con đi chơi. Con lấy tờ báo ra khoe rằng con được tới đó. Mẹ mới nói rằng Mẹ đọc thấy cái tin đó, nên Mẹ nói Ba dậy chở con đi đó. Thế là con tới ngay sau lưng Mẹ ( lúc Mẹ đang chuẩn bị rau nấu ăn) con nói: "Thank you Mama, I know you love me the most. You are the best Mama". Mẹ bắt đầu ngày mới bằng câu nói này của con, Mẹ thật vui. Mẹ phải viết lại ngay để ghi lại khoảnh khắc này trước khi đi làm. Mẹ chỉ mong con luôn được như vậy.

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

Vô cảm

Hôm nay Mẹ xin nghỉ làm, vì con đang nghỉ xuân. Đợt này con được nghỉ 10 ngày. Bắt đầu từ thứ 7 vừa rồi và sẽ đi học lại ngày thứ 3 tuần tới. Tâm trạng Mẹ không vui, nhưng sợ con buồn vì không được enjoy spring break. Cho nên Mẹ hỏi con muốn làm gì. Con rất lịch sự nói: Con ước gì con được ra biển. Mẹ nói được rồi Mẹ sẽ cho con đi biển chơi. Con nói mình đi biển Hollywood đi Mẹ, biển Boca tiền đậu xe mắc lắm. Mẹ nói nhưng tiền xăng xuống tới Hollywood cũng vậy thôi con. Mẹ muốn con nói cho Mẹ biết con thích biển nào thì Mẹ chở con đi. Con nói con thích biển Hollywood. Thế là mình đi biển. Mẹ tính trước là sẽ ko vào nước biển. Nên Mẹ ko mặc đồ tắm. Chỉ mang theo cái ghế, khăn tắm, lotion, nước....vài món cần thiết.

Tới biển con mới đầu chơi trên cát chỗ có play ground, chỗ này có dù che, nên Mẹ lấy ghế ra ngồi coi con chơi, nhưng cũng ko có ai chơi với con nên Mẹ lại lang thang gần chỗ con chơi, Mẹ lại không vui nên cũng ko tham gia nhiều với con. Sau đó có vài em nhỏ tuổi hơn con tới chơi. Mẹ sợ con chơi ko biết dòm ngó làm em đau nên rủ con xuống biển chơi cát dưới đó. Xuống đó phải đi dọc biển khá dài để chọn chỗ nước cạn. Lại lấy ghế ra ngồi coi con chơi. Đáng ra tiếng sóng vỗ ì ầm, gió se se lạnh của biển thổi vào người phải làm Mẹ thư giãn. Nhưng không có gì có thể làm Mẹ vui lên nổi. Chỉ mỗi lần nhìn con chơi 1 mình thì lòng Mẹ lại tan nát. Con thấy có người tới gần, định xuống biển thì con tới chào và tỏ ý muốn chơi chung. Nhưng con lại ko hỏi người ta trước. Có  vài em nhỏ tuổi quá nên cũng ko dám chơi với người lạ. Rồi con lại tự chơi 1 mình tự having funs. Phần Mẹ thì nhìn biển xanh ngát, tiếng sóng ì ầm vẫn thấy người trơ trơ. Sao vậy? Không lẽ Mẹ là người vô cảm sao? Chỉ 1 điều Mẹ thấy là khi nghe tiếng con khóc mà Mẹ không thể nào đến bên con, ôm con, vỗ về con được làm cõi lòng Mẹ tan nát. Mẹ chỉ mong con luôn ghi nhớ trong đầu là Mẹ thương con nhiều lắm. Những gì Mẹ làm đều mong những điều tốt cho con. Mong con nên người. Cho dù sau  này có chuyện gì xảy ra cho Mẹ, Mẹ cũng chỉ mong con biết được Mẹ thương con lắm lắm. Và Mẹ luôn mong con luôn nhớ rằng Mẹ lúc nào cũng mong con nên người, cố gắng nha con. Mẹ biết con biết nghĩ, Mẹ mong con sẽ không bị ảnh hưởng bởi cái xấu ( nhưng con còn quá nhỏ, lại thích chơi, nên Mẹ sợ nếu có chuyện gì xảy ra cho Mẹ sớm quá, con không có ai kề cận để nhắc nhở con cả)

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

18-03-12

Tối hôm qua hai Mẹ con ngồi chơi tí rồi đi ngủ. Mẹ làm gì ( ko nhớ nữa) nhưng ko vừa ý nên tỏ ra thất vọng. Con liền nói: Mama, do you know life is not your way...sometimes!  Mẹ nghe mà tức cười chịu không nổi. Mẹ hỏi: Ai nói với con vậy? Con nói: Mrs. Korn ( cô giáo của con). Mẹ nghĩ thấy cũng có lí lắm. Nhưng Mẹ tranh thủ nói với con rằng cũng có nhiều thứ cũng theo ý con được đó. Ví dụ như là nếu con muốn học giỏi, học cao sau này có việc làm tốt, không như Mẹ bây giờ.

Lại lan man qua chuyện khác. Hôm nay Mẹ đi làm, lúc chuẩn bị đi làm. Mẹ thấy con lấy cái lều của con, rồi cổ thì đeo ống nhòm, tay thì ôm mấy cuốn sách. Mẹ hỏi con định làm gì vậy? Con nói con muốn tìm wild animals. Mẹ hỏi con muốn tìm coi thử có con wild animals nào ko rồi vẽ lại hả? Con nói không, con muốn coi thử trong cuốn sách của con đó là con gì hahaha..... Mẹ sợ con ngồi trên sàn lạnh nên lấy tấm thảm cho con ngồi chơi. Rồi thấy con ngồi bên trong lều, thò đầu ra ngoài dùng ống nhòm tìm tòi. Nhìn thấy thương gì đâu á. Ngày nào con cũng bị chơi 1 mình. Hôm nào đi học thì chiều về con bị chơi 1 mình vì Ba phải ngủ để tối đi làm. Mẹ thấy thương con gì đâu á. Biết phải làm sao giờ. Ba ko thể lo cho con đi học buổi sáng được. Ba cũng ko phải là người có thể nhắc nhở con làm bài tập về nhà. Thế là Mẹ phải đi làm ca ngày, để còn lo cho con được. Vì vậy mà Mẹ ít có thời gian chơi với con. Mẹ thương con nhưng ko còn cách nào hết. Ban ngày ở nhà buổi chiều với Ba con ko tự làm bài nhưng nếu Mẹ ko nhắc thì Ba cũng ko nhắc con làm bài. Thế là tối về Mẹ phải nhắc con làm phần thứ 2, đến thư 3,4 Mẹ nghỉ làm thì con làm hết bài tập của tuần. Để có gì hôm sau con không phải thức khuya làm bài. Mẹ ghi lại để sau này con đọc được con biết ở cái tuổi 5 tuổi rưởi, con tự chơi 1 mình, con chơi ngoan. Không phàn nàn. Thương con lắm. Nhiều bạn khác là phải cho chơi trò chơi điện tử mới chịu chơi 1 mình, ko thì sẽ làm phiền người lớn lắm. Mẹ mong con mãi ngoan như vậy hay là ngoan hơn nữa nha con. Love you babe!

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

Con gái nói!

Hôm qua đón con về từ babysitter. Trên đường về Mẹ nói chuyện gì mà có nhắc chữ " stupid" Lina nói Mẹ nói từ khác được không? Mẹ giật mình, nghĩ trong đầu mình nói từ gì mà con phải nhắc nhở mình vậy ta. Rồi nghĩ Mẹ rất ghét chửi thề, ko thể nào Mẹ dùng mấy từ đó ( hai Mẹ con gọi là bad words). Rồi Mẹ hỏi lại Lina ý con là Mẹ nói lại từ gì? Lina ko nhắc lại chữ " stupid" mà nói Mẹ có thể nói là " bad" được không. Rồi con nói ở trường học sinh ko được dùng " bad words". Mẹ liền xin lỗi con. Khi về nhà, ăn cơm xong Mẹ rửa chén, con đứng bên cạnh coi Mẹ rửa chén. Lại nói chuyện với con, Mẹ lại dùng từ " hate" con nói Mẹ lại nói " bad words" nữa rồi. Mẹ lại phải xin lỗi con. Con nói rằng con nít ko nên nghe hoài " bad words" nếu nghe hoài, con nít sẽ bắt chước, vậy là không tốt. Ở trường ai mà dùng từ " bad words" là bị ra ghế xanh phạt....Rồi con lại thêm 1 câu là" Mẹ đâu có muốn con dùng " bad words" đâu phải không? Hic...thấy cách con nói chuyện với Mẹ y như các bà Mẹ khác dạy con họ. Rất từ tốn, rất nhẹ nhàng. Mẹ nghĩ trong đầu ước gì mình đừng nóng tính thì hay biết mấy. Khi bực mình lên Mẹ không kiềm được lòng nên ko dịu dàng với con được, mà khi nóng lên thì ko nhớ mình cần phải cầm lòng để tế nhị, dịu dàng nhắc nhở con thay vì la hét con. Mẹ từ hồi nào tới giờ rất ghét mấy người chửi thề ( ghét của nào trời trao của đó, mặc dù có đỡ hơn trước nhưng vẫn chưa bỏ được), nên Mẹ dù có nóng cách mấy cũng ko bao giờ chửi thề cả. Chỉ là lớn tiếng với con, lên giọng 1 tí khi bực mình Ba con....

Vậy đó, con sửa lưng Mẹ. Đáng đời Mẹ đi. Mẹ không mong mỏi gì, Mẹ chỉ mong con sau này lớn lên đừng bao giờ chửi thề, đừng dùng mấy từ đường phố trong giao tiếp, chuyện trò hàng ngày. Mẹ chỉ mong con gặp được các bạn đàng hoàng, chịu khó học hành để con cùng phấn đấu học hành, ko lơ là chuyện học, ko chơi bời....trác táng. Nói chung Mẹ chỉ mong con học hành tới nơi tới chốn, trở thành người tốt, có học thức. Chỉ có mỗi mình Mẹ đang cố gắng làm điều này cho con. Ba thì thương con nhưng chìu con quá đỗi, hoàn toàn ko tốt cho con. Sợ sau này con quen, rồi lỡ có chuyện gì xảy ra cho Ba, con là người shock nhất. Ba ko bao giờ nghĩ ra điều đó, chỉ là chìu con vô điều kiện thôi. Hic...ước gì Ba hiểu được câu " thương cho roi cho vọt" thì tốt biết mấy.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Buồn! Giận!!!!

Hôm nay Mẹ thật buồn. Buồn vì Lina làm 1 chuyện mà Mẹ không thể ngờ là con lại làm vậy.

Hôm nay sau khi đón con về thì Ba Mẹ quyết định dắt con vô Burlington Coat Factory để tìm coi có cái áo khoác nào mỏng, và giá rẻ rẻ tí không để mua cho con mặc ở trường, vì lần vừa rồi con làm mất áo. Sáng nay đưa con tới trường thấy phòng học quá lạnh. Khi vô đó đi vòng vòng coi đồ. Tới gần chỗ để giày, Mẹ loay hoay tìm xem có kiểu dép nào đẹp  mà mang thoải mái mua cho Ngoại để Ngoại mang khi mặc áo dài. Lina chạy vòng vòng, đi tới đi lui....Lina biết chỗ để vớ da loại xài 1 lần dùng để cho khách hàng mang vô thử giày, vậy là con lấy 1 chiếc vớ. Lui cui ở đâu mà mang nó bỏ vô trong váy của mình ( ko có túi nên Lina bỏ từ trên xuống cho nó nằm giữa quần underwear). Khi đi về nhà con vô trong toilet, vừa lúc Mẹ đi ngang thấy con lấy từ trong quần ra. Ui cha mẹ ơi, Mẹ bực mình không thể tả. Món đồ đó ko có giá trị gì, nhưng Mẹ buồn vì con có tính gian, lại còn tìm cách nhét vào đồ để ko bị phát hiện. Điều mà Mẹ luôn luôn cố gắng dặn dò, dạy dỗ con không bao giờ được lấy món đồ gì không phải là của mình. Tới cửa hàng thì phải trả tiền, ko được lấy đồ mà ko trả tiền.....Mẹ buồn vì đây là mầm mống của sự gian dối. Thế là Mẹ kêu Ba vô coi. Cả Ba và Mẹ bực lắm, Ba la con, dạy con. Mẹ thì cứ gặn hỏi con học ở đâu. Vì từ hồi nào tới giờ con chưa bao giờ làm điều này ( lấy chiếc vớ này cầm trên tay khi còn ở trong store thì có, nhưng còn giấu trong quần thì không). Mẹ hoang mang không biết phải làm sao, phải dạy con thế nào, phải nói sao cho phải. Mẹ không biết nên nói gì với con, phải làm sao để con sợ và sẽ không bao giờ tái phạm nữa....? Lúc này không biết phải làm sao cho đúng, đánh con ư? đánh con thì con có ghi nhớ trong đầu ko hay là con sẽ lì đòn? Lúc đó Mẹ chỉ biết khóc thôi.

Rồi Mẹ quyết định đợi Mẹ nguôi cơn giận Mẹ sẽ từ từ nói với con. Còn Ba cũng vậy, Ba thì nói chuyên gì sẽ xảy ra nếu con ăn cắp. Mẹ sau 1 hồi bớt giận Mẹ mới từ từ hỏi con tại sao làm vậy, thì con trả lời con không thấy giá. Mẹ nói mặc dù không có giá con cũng không được lấy mang ra khỏi tiệm. Mẹ lại nói lấy đồ của người khác không phải của mình là người không tốt. Mẹ hỏi con khi con lấy đồ của người ta con cảm thấy thế nào? Con có vui và yên tâm hay là con lo sợ sẽ bị la? Con nói không. Mẹ lại hỏi khi con làm gì sai thì cảm giác của con thế nào? Và khi con ko làm gì sai thì cảm giác của con thế nào? Khi con lấy đồ của người ta con có biết đó là sai không? Rồi Mẹ lại dặn lần sau nếu có lần nào đó mà con muốn lấy bất cứ một món đồ nào đó của ai thì trước tiên con nên nghĩ ngay là nếu con làm vậy thì con có làm Ba Mẹ vui hay không? Nếu con nghĩ rằng sẽ làm Ba Mẹ phiền lòng, buồn thì con sẽ không làm nữa, đúng không?

Mẹ không biết như vậy là đủ chưa, nhưng hàng ngày Mẹ sẽ luôn luôn dặn dò con không được lấy đồ của ai hết, đó là tội ăn cắp, hư lắm....Mẹ chỉ mong hàng ngày nghe hoài sẽ nhắc nhở con trở thành người tốt, người thật thà.

Phải nói là từ hồi nào tới giờ con chưa bao giờ lấy đồ của ai hết. Mẹ không biết có phải con thấy ai khác làm thì con bắt chước hay con thấy trên phim, tivi ở nhà người ta....

Giờ Mẹ chị mong Lina chỉ phạm lần này, và sẽ luôn ghi nhớ không dám tái phạm nữa.

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

Con và bạn

Con và Emily, cả hai cùng 1 tuổi, chỉ cách nhau 3 tháng. Nhưng cuộc sống của con và bạn có vẻ khác xa.

* Bạn Emily: Gia đình chia li, bạn sống với Mẹ và Bà. Mẹ của bạn còn trẻ, trước đây đi làm 2 jobs. Giờ thì nghỉ 1 job rồi, Mẹ Jackie 1 tuần được nghỉ 2 ngày. Dĩ nhiên là Mẹ Jackie có nhiều tiền hơn gia đình mình. Nhưng Emily có lẽ ít được đi Water park, MiamiSeaquarium, đi biển.....nhiều như con. Ngược lại, Emily được Mẹ mua toàn đồ xịn. Ăn uống sang trọng, đi xe xịn. Nhưng Emily ít có thời gian với Mẹ. Ba Emily thì có lẽ Emily chỉ được gặp 1 lần kể từ khi Emily biết nói, nhận thức được. Emily được bà dạy dỗ thật kĩ, nhưng do bản tính Emily cứng đầu thì phải, cộng thêm bà nghĩ tội nghiệp Emily không có Ba nên có lẽ lúc nhỏ bà chìu Emily. Nên mỗi lần Emily muốn gì thì phải được, nếu không được thì khóc thật to, thật dai ( may là con không có tính này, nếu không chắc cái mông của con cũng ê lắm á, hay 2 đầu gối của con sẽ chai đi). Emily luôn cho mình là thông minh nhất, biết hết mọi thứ, không chịu học hỏi thêm. Trong khi Emily không thể hát nguyên 1 bài hát ( con thì biết nhiều bài hát, nhưng lại không muốn hát cùng ai)

* Con: Sinh ra trong gia đình nghèo, Ba Mẹ dù đi làm ít tiền, nhưng lại có nhiều thời gian với con, chơi với con, khuyến khích con học hỏi. Ba Mẹ luôn cố gắng đối với con như bạn, người lớn, cho con thấy sự công bằng, Ba Mẹ luôn giải thích cho con lí do mỗi khi con không được làm như người lớn vì nhiều lí do khác nhau. Nói chung Ba Mẹ luôn luôn cố gắng dạy con, giúp con tự lập. Mỗi lần nghỉ chung ngày hay riêng rẻ, Ba Mẹ cũng luôn cố gắng với sức của mình cho con được hưởng ít nhất những gì các bạn cùng lứa tuổi enjoy lành mạnh, ít tốn kém. Đôi khi Ba Mẹ cố gắng chìu ý con cho những chuyến đi tốn kém ( đối với gia đình mình) chỉ vì không muốn con luôn luôn mong ngóng mà không được thỏa mãn lòng hiếu kì của con. Đó là những chuyến đi giúp con học hỏi thêm, thu thập thêm kiến thức, và thấy thực tế. Hoặc chỉ là cho con vui. Ba Mẹ lại không có xe xịn, không có nhiều tiền để mua đồ xịn cho con. Về phần con, con rất ngoan, không đòi hỏi gì cả. Hôm nào con thích quá thì buộc miệng xin cho con được đi Miamiseaquarium, hay water park....nhưng trong lòng con sẵn sàng chấp nhận nếu câu trả lời là không từ Ba Mẹ. Con cũng không nài nỉ. Mẹ xót lắm, nhưng Mẹ biết con muốn đi chơi, mặc dù có thể con biết rồi, nhưng vẫn thích tới lại. Mẹ không trả lời là không, nhưng Mẹ giải thích cho con vì sao nhà mình không thể đưa con đến đó được. Nhất là đi Miamiseaquarium, đến đó vừa xa, vừa phải trả tiền đậu xe( $8), lại tiền vô cửa gần $40 cho mỗi người. Mẹ luôn nói với con khi nào nhà mình thong thả tí thì Mẹ sẽ cho đi. Nói tóm lại con không sinh ra trong 1 gia đình giàu có như nhà bạn Emily, nhưng ngược lại con có Ba Mẹ, đi đâu cũng có Ba Mẹ. Có 1 lần Mẹ hỏi con, con thích có Ba Mẹ nghèo, nhưng có thời gian chơi với con, cho con đi đây đi đó cho biết, hay con thích có Mẹ giống Jackie, có nhiều tiền, mua nhiều đồ đẹp, xịn cho con, nhưng lại không có thời gian dắt con đi chơi? Con trả lời ngay là con muốn có Ba Mẹ. Được 1 cái là con cũng biết là mình cần phải học hỏi nhiều hơn nữa, nên con không cho rằng con biết hết mọi thứ. Con luôn bằng lòng với những gì mình có. Con có như vậy khi con lớn lên hay không, đó là điều Mẹ mong muốn, nhưng cũng không dám chắc chắn do cuộc sống xã hội bây giờ có khả năng con sẽ bị ảnh hưởng của bạn bè, con sẽ thay đổi.....

Thật khó, 1 bên có đầy đủ vật chất, nhưng lại không được đi đâu hoặc rất ít khi được đi, hoặc chỉ đi coi phim, đi ăn.....còn 1 bên thì không đầy đủ vật chất, nhưng lại được spend time với Ba Mẹ nhiều, được đi đây đi đó ( những nơi con luôn enjoy)... đi ăn những chỗ bình dân....cái nào thì tốt? Có lẽ lúc con còn nhỏ, con chưa hiểu gì nên câu trả lời của con luôn là Ba Mẹ. Nhưng không biết khi con lớn lên, hiểu biết được thì con có thay đổi ý không? Ba Mẹ luôn cố gắng để con không thua kém bạn bè, nhưng cũng không muốn làm hư con, để con đòi hỏi những gì Ba Mẹ không thể đáp ứng được. Mẹ mong Lina của Mẹ luôn bình dân như bây giờ, luôn ngoan ngoãn, không đòi hỏi những gì ngoài khả năng của gia đình cả. Đơn giản là lần Mẹ nói với con lúc trước SN con là Mẹ chưa mua gì cho con hết, con cũng không buồn mà trả lời không sao, con mong bạn sẽ có quà cho con. Mẹ cũng mong khi con lớn lên con luôn quan tâm tới người khác như bây giờ. Đơn giản là sáng nay Mẹ đau lưng, Mẹ tìm Salonpas để dán lên lưng cho đỡ đau, con hỏi Mẹ:

- Are you working today?

- Không, Mẹ nghỉ hôm nay.

- Daddy too?

- Uh, Ba cũng nghỉ làm.

- Who is going to pick me at school?

- Con đoán thử.

- You and Daddy.

- Đúng rồi,

- After we come home from school, I will massage your back and walk on your back.

Ui chao ơi, Mẹ tưởng là con muốn đi đâu đó chơi, hay mua gì. Mẹ đâu nghĩ rằng sau khi hỏi 1 thôi một hồi vậy thì con lại đề nghị được massage Mẹ. Cũng sáng hôm qua ( chủ nhật) Mẹ ngồi xuống tấm thảm nơi con chơi, lưng Mẹ đau nên Mẹ đấm đấm cái lưng cho đỡ đau. Con đến sau lưng Mẹ, ngồi xuống massage lưng Mẹ, con không nói để con  massage Mẹ hay gì cả, chỉ bắt đầu massage cho Mẹ thôi. Lina luôn luôn là người quan tâm mọi người nha con.

Thương con nhiều lắm. Luôn ngoan ngoãn nha Lina.

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Con lên Năm!

Con lên năm tuổi, con thao thức, ngủ không được, thức dậy sớm. Con hát hò. Có vẻ như con biết mình lớn rồi nên có ý thức hơn, cũng có thể con mong đến ngày Sinh nhật để được mở quà.

Dạo này Ba Mẹ bận việc nhà cửa, đi làm nên không có thời gian để nghĩ nên mua quà gì cho con ngày SN. Hôm trước Mẹ nói sắp đến ngày SN con rồi mà Ba Mẹ vẫn chưa nghĩ ra món quà nào cho con cả. Con trả lời: It's OK, I hope Emily will have a surprise for me on my birthday. Vậy đó, con của Mẹ là vậy đó. Không như một số bạn sẽ buồn, sẽ ỏng ẹo vì ko có quà.

Hôm nay Ba Mẹ phải đi làm, nên hôm qua Mẹ dắt con đi ăn, dắt con đi mua quà SN cho con, cho con tự chọn, mua bánh kem cho con mang lên trường để celebrate với bạn. Con chọn mua my little Pony, Princess Celestia. Món quà đó Mẹ nói từ Ba. Còn phần Mẹ, Mẹ dịnh mua món quà con mong muốn khi con thấy quảng cáo trên tivi. Nhưng sau khi xem reviews Mẹ quyết định không mua nữa ( lỡ order rồi phải gọi cancel). Mẹ dành món tiền đó mua sách, truyện cho con. Mẹ nghĩ con gái của Mẹ dễ chịu không kén chọn. Và theo thời gian con sẽ thích mấy món quà của Mẹ. Hôm qua Mẹ cũng mua cho con mấy cuốn sách con vừa chơi vừa học làm toán hay vừa chơi vừa tập viết, đọc..... Thấy con hứng thú với mấy cuốn sách Mẹ cũng mừng.

Mẹ gởi máy chụp hình lên trường nhờ cô giáo chụp hình dùm. Nếu được thì may ra sẽ có vài tấm hình sinh nhật của con post lên làm kỉ niệm.

Mẹ phải đi làm rồi. Chúc con gái 1 ngày Sinh nhật ở trường thật vui vẻ với các bạn.

Thương con nhiều.

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Chuyện đi học

Cho tới hôm nay là hôm thứ 3 con đi học ở trường. Nói chung việc đánh thức con dậy tạm thời cũng không đến nổi khó lắm. Hôm đầu thì con dậy ngay, vì Mẹ nói dậy đi học trường lớn có cô giáo mới và có Emily. Hôm thứ 2 thì Mẹ gọi con, nói với con là hôm nay con được đi xe bus, con rất thích đi xe bus nên con cũng dậy ngay. Đến sáng nay thì con cũng có hứng chút xíu nhưng khi Mẹ ra chuẩn bị thức ăn trưa cho con thì  con lại...trùm mền muốn ngủ lại. Mẹ không thấy con liền vô gọi con dậy. Con dậy ngay. Mẹ mong con khi thức dậy dễ dàng, không khó khăn uể oải nữa.

Nói chuyện trường thì do năm nay là năm đầu tiên mở trường, nên do thời gian quá ngắn nên trường chưa được ổn định lớp. Các lớp học chung 1 phòng và ngăn cách bởi các tấm bình phong. Do chưa ổn định nên chính phủ bắt phải cho các con học trong phòng học riêng biệt đàng hoàng. Vậy là hiệu trưởng quyết định chở các con tới campus khác ở Lauderhill trong vòng 2,3 tuần gì đó đến khi trường của con có phòng học đàng hoàng cho các lớp. Vì vậy buổi sáng Ba Mẹ chở con tới trường, rồi thì trường sẽ cho các con đi xe bus tới campus ở Lauderhill. Chiều Ba Mẹ tới trường đón con về. Do trường ở Lauderhill gần nhà hơn nên Ba Mẹ xin phép cô hiệu trưởng được chở con tới đó, rồi chiều tới trường của con đón con về từ xe bus. Ba Mẹ không hài lòng lắm. Nhưng do dạo này Ba Mẹ cũng bận chuyện nhà cửa nên đành phải liều để thêm 1 thời gian nữa xem sao. Nhưng con lại không thấy phàn nàn gì cả.

Hôm qua đón con xuống từ xe bus, Mẹ thấy con cầm nơi tay cái icy pad ( Mẹ ko biết phải gọi là gì bằng TV, cái này dùng để giữ thức ăn của con không bị hư, thiu nhanh như thường). Mẹ nói với con đây không phải là đồ chơi, con không được lấy ra chơi. Thì con trả lời là do trên xe bus rất nóng nên con lấy ra bỏ sau lưng của con để đỡ nóng. Wow, Mẹ rất ngạc nhiên và mừng là con tự nghĩ ra cách để làm mình dễ chịu hơn. Mẹ đi khoe các bạn đồng nghiệp, họ cũng khen là con thông minh. Mẹ không biết các bạn khác cùng tuổi con có làm vậy không, hay nghĩ ra được điều này không. Nhưng Mẹ cứ mang đi khoe cái đã.

Hôm nay Mẹ phải đi làm nên chỉ có Ba đón con ở trường thôi. Ba có dịp nói chuyện với cô giáo thì nghe cô khen con quá chừng. Cô nói con rất thông minh, con biết hết các tên gọi các planet của solar system ( cái này Mẹ chịu thua, con còn biết planet nào chứa chất gì nữa). Không biết cô có khen quá mức không mà cô nói là trường này design cho các học sinh như con, và con là material của trường HARVARD  tương lai. Nghe cô nói Mẹ cũng mừng. Mẹ mong con ít nhất cũng học giỏi như cô và Ba Mẹ mong đợi. Rồi tối nay nghe Ba nói lại từ khi cô khen con như vậy, ý như khuyến khích con học hỏi nhiều nữa, vậy là con muốn biết rất nhiều thứ, con hỏi Ba đủ thứ hết. Mà Mẹ biết là khi Ba giải thích cho con thì con sẽ nhớ và sẽ hỏi đi hỏi lại nếu con quan tâm tới món đó, nhiều cái con đã nghe Ba giải thích nhiều lần rồi, nhưng vẫn cứ muốn hỏi lại. Nếu Ba không nói thì con sẽ hỏi có phải nó như vầy như kia không. Về món này Mẹ dốt đặt cán mai, Ba thì biết do coi tivi, nên Ba giải thích cho con cặn kẽ.

Mong ngày mai con đi học, học hỏi thêm nhiều điều nữa.

Mẹ đi làm về, Mẹ nói Mẹ rất hãnh diện và vui mừng vì con. Lina hỏi lại có phải vì con thông minh nên làm Mẹ hãnh diện phải không? Hihihi....Mẹ trả lời đúng rồi.

Trên đường đi làm về Mẹ nhờ Ba tắm cho con rồi cho con đi ngủ dùm Mẹ, Mẹ sợ con đợi Mẹ sẽ ngủ trễ và dậy không nổi, nhưng con không chịu để Ba tắm,  con nói với Ba là Ba không làm tốt như Mẹ. Nhưng Mẹ biết là con không muốn Ba tắm cho con vì con không muốn Ba thấy con nake. Mẹ rất vui vì ít ra con bắt đầu hiểu biết và trưởng thành rồi.

Cố gắng nha con.

Thương con nhiều lắm

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Sợ!

Hic...Con mới bắt đầu học mẫu giáo mà Mẹ đã sợ rồi. Không hiểu nổi sợ này len lỏi trong Mẹ khi nào mà tối hôm qua Mẹ nằm mơ thấy Emily bạn của con có bạn trai, ( dù trong mơ con và Emily có lớn hơn tí so với bây giờ), Mẹ ngạc nhiên khi thấy Mẹ Jackie ( Mẹ của Emily) cứ thản nhiên như không có chuyện gì, và giống như Jackie cho rằng đó là chuyện bình thường. Tại sao Mẹ sợ? Mẹ sợ đi học con thấy các bạn có bạn trai rồi con cũng lao vào có bạn mà lơ là việc học. Mẹ sợ vì Mẹ nghe và thấy có vài bạn teen đã có bạn trai rồi. Trong khi lúc Mẹ vào tuổi này còn lơ ngơ lớ ngớ không biết gì, chỉ biết ăn học ráng học theo bạn bè để Ngoại đỡ buồn ( Nhưng chắc do dốt từ nhỏ nên Mẹ chả học giỏi được như các bạn của Mẹ hic...). Do Mẹ học dở nên Mẹ luôn cố gắng và mong mỏi con sẽ học giỏi hơn.

Lí do khác làm Mẹ sợ là Ba hoàn toàn không có cùng ý nghĩ như Mẹ, không lo xa như Mẹ. Ba cứ để bản tính của con hình thành theo ý con. Ý Ba là con sinh ra với bản tính đó, không thể thay đổi được. Còn Mẹ thì lại quan niệm là nếu mình dạy con, dặn dò con thì con sẽ từ từ ngấm dần trong suy nghĩ và sẽ hiểu được và cố gắng tránh những cái xấu, đầu tư thời gian cho việc học. Mẹ không biết ai đúng ai sai, nhưng luôn hi vọng mong mỏi con sẽ không trách Mẹ nếu Mẹ khó khăn với con. Mẹ chỉ có 1 mình con, Mẹ muốn tốt cho con.

 

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

Chuẩn bị đi học

Hành trình chọn trường cho con vất vả quá. Do con là đứa con đầu lòng, lại thêm Mẹ chưa bao giờ biết về chuyện trường lớp ở đây như thế nào. Không phải như ở VN, nghe người này người kia nói từ ngày này qua ngày khác, từ lúc còn đi học cho đến lớn...nên nhìn chung còn biết chút đỉnh cần phải chọn trường cho con thế nào, khi nào đi nộp đơn. Còn ở đây Mẹ không biết gì, Ba thì lại càng ko biết. Vậy là mò mẫm. Từ đầu tháng 1 đã bắt đầu nghe ngóng, tìm hiểu mới biết Ba Mẹ chậm chân trong việc đăng kí cho con học. Lỗi của Ba nhiều hơn, Mẹ thì nghe người ta nói phải tìm, rồi đăng kí cho con, còn Ba thì cứ từ từ việc gì phải vội. Mẹ cằn nhằn mãi mới chịu đi đăng kí cho con hồi cuối tháng 2. Rồi thì do chậm chân ( Mẹ nghĩ) nên mình không được chọn vào trường Ba Mẹ thích và nghĩ rằng tốt cho con. Từ lúc đầu Mẹ ko hề biết gì hết, cũng may có cô bạn làm chung nói cho Mẹ nghe ở quận của cô có hệ thống trường công gọi là Charter. Với trường này có thể gọi là nếu mình sống trong quận đó mình được quyền nộp đơn xin vô học, còn được chọn hay không là họ đợi mọi người đăng kí hết rồi thì họ mới bốc thăm, số còn lại được liệt vào hàng " waiting list" để nếu tới thời hạn đăng kí chính thức mà có người ko tới đăng kí thì họ sẽ kêu theo cái list đó. Thấy thời  hạn đã qua mà ko ai gọi mình biết là ko được rồi.

 Vậy là phải tìm trường khác, lần này Ba Mẹ quyết định cho con đi học chung trường với bạn Emily, để khi đi về thì Bà đi đón Emily thì đón con luôn. Thế rồi do trường này thì họ theo khu vực. Vậy là nếu muốn con học trường đó thì Ba Mẹ phải mượn địa chỉ của người ta để đăng kí cho con. Và thế là 1 ngày cuối tháng 5 Ba Mẹ lại cho con tới trường tham quan....để biết trường lớp thế nào. Thấy cũng được, tính ra trong toàn quận thì trường này thuộc hạng A từ năm 2004 tới giờ ( trường nào cũng tính từ năm này trở đi). Vậy rồi Mẹ bắt đầu mua dụng cụ, mua đồng phục.....

 Vậy mà tới giờ phút cuối trường gọi cho Mẹ Emily và nói do quá tải nên school zone của trường phải hạn hẹp lại. Thế là còn 2 ngày nữa là phải tới trường gặp bạn bè thầy cô thì Emily lại ko được. Vậy là do phải phụ thuộc vào Bà đón con nên Ba Mẹ lại quyết định đổi trường cho con vào giờ chót. Trường này cũng thuộc dạng Charter, nhưng năm nay là năm đầu tiên mở campus mới. Nên mỗi grade chỉ có 1 lớp thôi. Lớp học chưa hoàn chỉnh, nên học sinh tạm thời phải học chung phòng chỉ ngăn mấy tấm bình phong giữa các lớp lại với nhau. Có thể tới kì nghỉ đông thì họ mới có thể cho học sinh học đàng hoàng trong phòng riêng................haizzzzzzzzzzzzzz....... biết làm sao giờ. Tới giờ thì đâu còn thời gian nữa đâu mà đi kiếm trường khác. Mẹ của Emily thấy thì ko thích lắm do trường chưa được ổn định, lại hỗn tạp nhiều chủng tộc sợ ko tốt cho các con. Thấy Mẹ Emily chùn bước. Ba Mẹ thì nghĩ trường mới mở, họ sẽ cố gắng thật tốt để dạy cho các con để còn thu hút học sinh nữa mà. Với lại như vậy thì các con được dạy dỗ tận tình hơn. Họ sẽ theo dõi xem các con mạnh về môn nào, yếu môn nào họ sẽ đầu tư thời gian cho các con học các môn con thích và giỏi hơn.... Rồi thì vì thời gian, sức ép sợ kén quá ko có chỗ cho con học nên Mẹ Emily lại cũng đăng kí cho Emily. Rồi thì cả 2 nhà quyết định cứ để xem các con học vài tháng thế nào rồi lại tính tiếp vậy.

Đó là phần chọn trường học, giờ đến phần mua đồ đồng phục. Mẹ đã mua đồ đồng phục cho trường kia rồi, mà mua rồi thì ko được trả lại, chỉ có được đổi thôi. Mẹ đành phải đổi màu áo cho con. Đến khi tới trường RISE ( trường con sắp đi học) thì lại thấy khác hẳn, rằng Mẹ phải mua đồ có logo của trường, ( ko như trường kia, tùy mình chọn áo có logo của trường hay ko), mà mua ngay cửa hàng họ chỉ định nữa. Giá mắc ơi là mắc. Hôm nay Ba Mẹ mới biết nên tới đó tìm thì ko thấy số áo cho con. Hic....vậy là khi đến trường phải hỏi hiệu trưởng lại rằng đồng phục chưa mua được do ko có đủ  để bán...may sao họ nói có thể cho con mặc đỡ váy khaki hay navy cũng được còn áo thì polo màu trắng cũng được. Vậy cũng yên tâm tạm cho ngày đầu tiên. Đợi tới đợt hàng về rồi mua cũng được.

Tiếp theo là các dụng cụ họ yêu cầu khác nhiều so với trường kia, thế là Ba Mẹ lại phải đi mua hơn 1/2 số thứ nữa mới đủ cho con đi học. Còn số còn lại mua cho trường kia chắc Mẹ lại để đó biết đâu 1 ngày nào đó họ lại hỏi mình cung cấp cho họ thì sao?

Nói về chuyện gặp cô giáo của Lina thì Mẹ cũng thích cô này, chỉ là ấn tượng thôi, thấy cô rất hòa đồng, ko như cô giáo cũ của con rất kì thị, và ko quan tâm tới con. Cho đến khi Noel Mẹ mua quà cho cô, và mua vào các dịp khác thì cô mới bắt đầu quan tâm tới con, nói cho Mẹ biết tâm trạng của con ở trường thế nào, con ăn uống ra sao, học hành thế nào. Đó là nói về cô giáo cũ. Còn cô giáo này có sẵn máy chụp hình, thấy Lina là bắt đầu phỏng vấn ngay, rồi muốn chụp hình cả nhà để khi nào con đang học mà nhớ Ba Mẹ thì lấy hình ra nhìn. Thấy cô chu đáo phần này Mẹ cũng đoán là cô có tâm, và sẽ chăm sóc các con chu đáo. Thôi thì mong chờ là vậy.

Năm nay là năm đầu tiên con chính thức bước chân vào trường học. Ráng cố gắng đi ngủ sớm và dậy sớm, ăn sáng trước khi đi học nha con.

Chúc Lina bắt đầu cuộc hành trình học hỏi thật suôn sẻ, may mắn, luôn học giỏi và tiếp thu kiến thức càng nhiều càng tốt.

Mẹ luôn mong muốn con luôn thành công trên con đường học vấn, để mai này tương lai con sáng lạng hơn.

Mẹ yêu con nhiều lắm Lina của Mẹ.

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

Super Nanny

Hôm nay Mẹ nghỉ làm ở nhà với Lina, Ba đi làm. Thường thì nếu cả nhà ở nhà thì phải đi coi nhà, làm đủ thứ chuyện, hay hôm nào không phải làm gì thì có thể cho Lina đi chơi ở biển, play ground.... Nhưng nếu chỉ có 2 Mẹ con thì Mẹ lười đi ra ngoài mà Lina cũng ko thích đi với Mẹ. Vì mỗi lần đi đâu với Mẹ toàn là "đi tới nơi về tới chốn thôi". Lina không được đi đâu ngoài phải theo Mẹ nên Lina ít thích đi ra ngoài với Mẹ. Thậm chí Mẹ hỏi có muốn đi đâu không thì Lina cũng nói không. Vậy là hai Mẹ con ở nhà là chính, và hôm nay cũng vậy.

Ở nhà với Mẹ thì thường 2 Mẹ con hay dành nhau tivi để coi. Nhưng Mẹ và Lina đều rất thích coi chương trình SUPER NANNY trên tivi. Mẹ coi để học hỏi cách nuôi dạy con ở Mỹ, và nếu mình gặp trường hợp nào giống vậy thì mình biết cách nên làm gì. Còn Lina cũng coi và cũng thích chương trình này. Đối với Mẹ thì con coi chương trình này, con tự nhận thức được hành động như các bạn trong tivi là sai, con sẽ nhớ và nếu có lỡ phạm phải thì Mẹ nhắc tới con sẽ tự biết phải làm gì. Và đúng như Mẹ suy đoán, con rất sợ phải mời cô SUPER NANNY về nhà. Và con tự nhiên ngoan lại. Nhưng với Ba thì cho Lina coi chương trình này quá sớm, con sẽ không hiểu gì. Mẹ nói Lina rất thông minh, Lina hiểu cái nào tốt cái nào không tốt. Và biết đâu nhờ vô chương trình này Lina sẽ ngoan hơn thì sao. Dĩ nhiên Lina của Mẹ còn nhỏ, chỉ là con nít thôi. Nhưng con cũng hiểu chuyện, khi Lina không làm gì sai thì con nhận ra cái nào sai, cái nào ko chấp nhận được, cần phải làm gì.....heheh...nhưng khi con hư thì Mẹ nhắc tới chuyện trong SUPER NANNY thì con bắt đầu xụ mặt xuống, rồi có lúc con vẫn ko thay đổi. Vậy là Mẹ nói hay là Mẹ mời cô Jo tới nhà mình nha thì con nói không và bắt đầu hiểu chuyện.

Vậy Mẹ cũng không biết là sau này con có ngoan hơn không, lấy mấy bạn làm gương để mình học hỏi không nữa. Mẹ làm vậy là đúng hay sai Mẹ cũng ko biết nữa. Vì Mẹ sợ bây giờ con còn nhỏ, con sợ nên con nghe lời. Nhưng đến sau này con lớn lên tí nữa, con hiểu việc, biết nhiều hơn con còn nghe lời nữa không hay lại phản ứng giống các bạn trong tivi, vì con nghĩ các bạn làm được con cũng làm được.

Năm học mới sắp bắt đầu rồi, con phải tới trường lúc 8 giờ. Ở trường con phải tự túc làm mọi việc. Lina rất độc lập, nhưng có nhiều cái Ba Mẹ sợ con làm không tốt nên giúp con. Bây giờ Mẹ phải tập cho con tự làm vệ sinh sau khi sử dụng toilet. Trước đây Ba Mẹ sợ con lau không sạch nên lúc nào cũng kêu con phải gọi Ba Mẹ khi sử dụng toilet xong. Nhưng bây giờ thì Ba Mẹ phải tập cho con tự lau chùi bằng cách mỗi khi con gọi thì Ba Mẹ sẽ vô và bắt đầu quan sát để coi con chùi mông có sạch không. Một điều nữa cho tới bây giờ Ba Mẹ vẫn chưa làm được là tập cho Lina đi ngủ sớm và dậy sớm. Nghỉ hè con càng đi ngủ trễ hơn. Nhiều hôm tới 11 giờ khuya mới lên giường, rồi con còn ê a hát hò khá lâu mới ngủ. Có hôm 12 giờ khuya rồi mà con vẫn còn thức. ( Cái này do dạo này Ba Mẹ đi làm về tới nhà gần 11 giờ rồi)

Ngoài ra có vẻ con cũng sẵn sàng đi học rồi. Mặc dù dạo này con không được học hành gì thêm. Ngày nào ở nhà với Mẹ thì Lina cũng có thêm món để làm như là tập viết, ( Mẹ mua cái stamp về để cho con tập điền theo cho nét chữ đẹp) hoặc là Mẹ tìm trên mạng in ra mấy bài toán cộng trừ cho Lina tập làm toán. Nói chung về phần tập đọc thì Mẹ thấy con có khả năng đọc cũng được 60% rồi. Mẹ mong con biết đọc nhiều hơn nên mỗi lần đọc bed time story cho con Mẹ thường đọc và chỉ vào từng từ. Nhưng nếu ban ngày thì Mẹ sẽ cho Lina tự đọc, chữ nào con không đọc được thì Mẹ sẽ giúp. Đó là những gì Mẹ có thể giúp con bây giờ. Còn chuyện học hỏi về kiến thức về địa lí, địa chất học.. hay những món khác thì Ba Lina rất thích giải thích cho con. Lina rất say mê lắng nghe mỗi khi Lina hỏi Ba và Ba say mê trả lời cho con.

Lâu lắm rồi Mẹ mới vô lại đây, viết vài dòng cho con. Lina ơi, sắp 5 tuổi rồi con phải ráng học cho giỏi, ăn, ngủ cho đủ để con luôn khỏe mạnh nha.

Mẹ thương con nhiều lắm

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Sweet girl!

Lâu thật lâu Mẹ ko viết gì cho Lina cả. Hôm nay Mẹ rất cảm động nên Mẹ phải viết lại, Mẹ viết lại phòng trường hợp Mẹ đầu óc mụ mẫm ko nhớ thì ít ra Mẹ cũng còn có chút gì lưu lại. Đối với mọi người đó có thể ko là gì, chuyện nhỏ. Nhưng đối với Mẹ thì nó làm Mẹ xúc động lắm.

Chuyện là vầy, sáng nay Mẹ phải đi làm, Ba ở nhà với Lina. Nhưng vừa lúc Mẹ dậy thì Ba quyết định đi công chuyện tí. Lina đánh răng xong ra ngoài thấy Mẹ đang ngồi sửa sang cặp chân mày thì Lina lại hỏi Mẹ có cần massage không để con massage cho. Mẹ nói Uh, mẹ cần. Thế là Lina lên ngồi sau lưng Mẹ, massage cho Mẹ. Rồi Lina hỏi Mẹ cảm thấy thế nào. Mẹ nghe thấy thương gì đâu á, vậy là Mẹ xoay ra, Mẹ massage lưng cho Lina ( khoản này Lina mê lắm, nhất là hàng sáng khi Mẹ gọi Lina dậy, Mẹ muốn buổi sáng của Lina thật nhẹ nhàng, thức dậy trong tinh thần thoải mái nên Mẹ gọi Lina thật nhỏ nhẹ, nằm bên cạnh từ từ giúp con thức dậy, rồi massage lưng cho con...). Khi Lina muốn massage nữa Mẹ nói thôi con không cần massage cho Mẹ nữa đâu, Lina nói khi Ba ko có ở đây thì con sẽ massage cho Mẹ. Ôi, Lina của Mẹ, con thật là sweet girl. Dối với Lina Mẹ lúc nào cũng nhất, cũng đúng. Lina luôn luôn đứng về phía Mẹ, binh vực Mẹ.

Mẹ cần ghi lại điều này nữa. Cách đây 6,7 tháng Mẹ có dạy Lina cách làm phép cộng, trừ.... Thỉnh thoảng lại nhắc lại. Vậy là vừa rồi bài tập về nhà của Lina có làm phép cộng, Mẹ thấy hỏi ngay. Lina trả lời đúng ngay, không cần phải dừng lại đếm để ra kết quả. Way to go Lina. Mẹ không muốn Lina sợ học, cho nên không ép Lina. Chỉ khi nào thấy con vui vẻ, có ý muốn học, thì Mẹ lại bày trò cho con vừa chơi vừa học.

Có 1 điều nhiều lúc do ham chơi, dạo này Lina hay bối rối khi phải viết số 7, viết chữ f, j, ....Chả hiểu sao, trong khi đó trước khi đi học ở trường thì tự con học viết chữ và số, con viết rất tốt. Cái này Mẹ ko hiểu, tưởng đi học phải khá hơn chớ. Thêm nữa, Lina rất hiền, nên đi học dễ bị bạn ăn hiếp. Mẹ ko biết phải dạy con thế nào cả. Mẹ ko biết làm cách nào cho con lanh lẹ hơn để ko ai ăn hiếp con cả. Mẹ sẽ đau lòng lắm nếu có ai đó ăn hiếp con, hay thấy ai ăn hiếp con.

Hôm nay tranh thủ tí mới viết được chừng này. Dạo này Mẹ ko rãnh nhiều nên ít khi viết gì được cho Lina lắm. Thương Lina thật nhiều.

Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Thật buồn cười

Thật buồn cười Lina. Do Lina dạo này hay bịnh nên Ba Mẹ ko cho con đi học sớm, tới trường lúc 8:30. Vì nếu phải tới trường giờ đó thì 30' đầu là bạn nào cũng phải ngồi viết bài hết. Lớp bắt đầu lúc 9 giờ. Thấy con khó ngủ, nên Ba Mẹ quyết định cho con tới trường lúc 9 giờ. Vậy mà mỗi buổi sáng thay vì phải dậy lúc 7 giờ hay 7 giờ 15' để kịp tới trường khoảng 8 giờ rưỡi thì Mẹ ráng cho Lina ngủ thêm 30-45' nữa. Buổi sáng là buổi mà Lina ngủ ngon nhất. Vậy mà sáng nào cũng như sáng nào, Mẹ muốn đánh thức Lina dậy lúc 7 giờ 45'. Mãi đến 8 giờ Lina mới chịu ngồi dậy, uể oải đi ra phòng tắm, ngồi tè mà phải mất 10-15'. Sáng nào Mẹ cũng phải hối thúc hết. Xong các màn làm vệ sinh, mặc đồng phục vào thì cũng là 8 giờ 30 hoặc hơn. Rồi thêm cái màn cho con ăn, Mẹ không dám tự ý làm thức ăn sáng, vì Lina ko quen ăn sáng nên Mẹ phải hỏi ý Lina muốn ăn gì rồi Mẹ làm cho ăn....Có hôm giỏi thì nói, còn phần đông là trả lời ngay: " CON HÔNG BIẾT" giọng địêu nghe rất dễ thương khi Lina nói TV. Rồi thì cũng phải ráng ngồi bên cạnh nhắc nhở, la rầy con để con có ít thức ăn trong bụng. Chớ mãi tới 12 giờ trưa trường mới cho ăn tiếp. Như vậy thì sợ Lina đói.

Mãi dông dài, do ko đi học sớm nên vở ở trường của Lina chưa viết được bao nhiêu, trong khi các bạn viết hơn nửa cuốn rồi. Có lần Mẹ cũng ướm lời xin cô giáo cho Lina mang vở về nhà viết, vì Mẹ sợ con thua bạn bè thì cô ko cho. Cho đến khi Noel Mẹ có mua quà cho 2 cô giáo chính và phụ giảng. Bắt đầu từ đó trở đi, các cô rất quan tâm tới Lina, để ý Lina buồn hay vui....rồi bỗng 1 ngày đẹp trời cô tự mở lời nói sẽ để cuốn vở ở trường cho Lina mang về nhà viết. Thế là Lina phải viết thật nhiều, có tới 80 trang Lina chưa viết, nghĩa là bạn viết tới đó rồi còn vở của Lina thì ko xong. Vậy là hôm nay Mẹ nghỉ làm, Mẹ nói với Lina nếu trong tuần này Lina chịu khó viết hết mấy trang đó thì tuần sau khi đi học về buổi chiều Lina không phải làm gì hết thì Ba hoặc Mẹ sẽ cho Lina đi park chơi hay đi Miami Aquarium nơi có cá heo, cá voi biểu diễn... Lina nghe là đồng ý ngay, chả biết là phải cố gắng rất nhiều mới được. Vậy là hôm nay sau khi đi học về, Mẹ cho Lina viết bài, phải nói là ban đầu rất là khổ cực, vì Mẹ nghĩ Mẹ mua quà cho Lina là bút chì sáp có thể tẩy được. Biết đâu con sẽ thích thú mà viết bài, ko ngờ con thích quá nên ko muốn viết mà muốn chơi, vẽ bằng bút chì sáp mới thôi. Vậy mà tự nhiên Lina siêng đột xuất, Mẹ nói con viết bài tiếp đi thì Lina trả lời ngay

- Your wish is my command!

hahahha...........Mẹ nghe ngạc nhiên và buồn cười quá, lại khen lấy khen để con. Được khen khoái chí quá Lina viết thật nhanh, cũng thẳng thớm, ko cong quẹo lắm. Nói chung nhìn tạm được. Thế là mỗi lần Mẹ nói con viết tiếp trang tiếp theo thì cũng 1 câu trả lời đó, Mẹ làm bộ thích thú khi nghe con nói vậy để khuyến khích con có hứng viết bài. Mẹ không phải là Mẹ tốt, nhưng Mẹ sẽ cố gắng hết sức mình, học hỏi mọi người để tạo cho Lina lòng ham muốn học hỏi. Đôi khi chỉ 1 câu khen, hay 1 thái độ nho nhỏ mà làm con phấn khích lên, Mẹ sẽ đổi ý, dợi đến lúc con viết được kha khá nhiều rồi thì Mẹ một là sẽ cho con đi park chơi, hai là sẽ cho con ra trước sân chơi với bạn hàng xóm ( cái này đợi khi bạn ra ngoài chơi thì mới được, và nếu như vậy thì Mẹ rãnh tay dọn dẹp nhà hihi...). Mẹ rất muốn tranh thủ lúc Lina viết bài thì Mẹ sẽ dọn dẹp xong cho con đi park chơi. Nhưng Lina ko có Mẹ ngồi bên thì la cà, ko viết toàn chơi. Thế là Mẹ phải ngồi 1 bên rồi thỉnh thoảng khen, để khích lệ tinh thần hihi....Mẹ mìn thiệt.

Cố lên nha con gái cưng!

Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

Con gái lớn rồi!

Dạo này Ba Mẹ đi làm hơi nhiều, phải đi xa nữa. Ba Mẹ không có ngày nghỉ chung, chỉ có ngày làm chung thôi. Cho nên Ba Mẹ xin được chia ngày nghỉ ra các ngày trong tuần để có người đón Lina đi học về nữa. Cho nên mỗi khi đi làm về tới nhà là Mẹ lại phải lo ăn uống cho cả nhà, hay lo tắm rửa cho Lina rồi còn cho con đi ngủ ngày mai dậy sớm đi học. Vì vậy mà dạo này Mẹ ít viết blog cho con. Thêm nữa Mẹ lại sợ viết nhiều, viết thường xuyên như bên kia rồi 1 ngày đẹp trời nào đó Multiply không còn nữa thì lại uổng quá...Hic...

Nhưng mà hôm nay tranh thủ viết vài dòng cho Lina.

Tại sao Mẹ nói con gái lớn rồi? Chuyện là vầy, có 1 hôm Mẹ nhờ Ba đưa Lina đi học sau khi con ăn xong. Gần tới giờ rồi thì Lina mới ăn xong, trong lúc đó Mẹ nói Mẹ phải làm sữa đậu nành nên không đi được, Mẹ nhờ Ba đưa Lina đi dùm. Không ngờ tới giờ chuẩn bị lên đường thì Ba phải vào toilet. Mẹ vừa nấu sữa đậu nành xong nên nghĩ thôi thì mình xong rồi thì thay đồ nhanh đưa con đi học cũng được. Trong lúc đó Ba cũng gần xong rồi. Nhưng Mẹ không muốn Lina trễ học tí nào, sớm 1 phút đỡ 1 phút. Thế là Mẹ kêu Lina đi ra Mẹ chở đi học. Ba Lina thấy vậy tưởng Mẹ giận, thế là đùng đùng đóng cửa ko lấy chìa khóa lật đật chạy theo 2 Mẹ con xuống xe, rồi đánh mạnh vào xe làm cả 2 Mẹ con giật mình...chuyện sau đó là Ba Mẹ có lớn tiếng với nhau trước mặt Lina. Thế là nguyên ngày đó ở trường Lina không vui tí nào hết. Cô ngạc nhiên hỏi, Lina cũng không nói. Cô nói tới giờ dance Lina cũng ko dance, cô hỏi tại sao Lina không trả lời. Và thế là khi đón Lina Mẹ hỏi Lina trong lúc 2 Mẹ con đi ra xe. Lina không nói, Mẹ không bỏ cuộc. Vô trong xe Mẹ hỏi lại, Mẹ hỏi có phải bạn nào làm con đau không? Lina nói ko, Mẹ hỏi ai làm con buồn hả? Lina nói dạ. Mẹ lại nói ai làm con buồn. Lúc này Lina mới nói là do Ba Mẹ cãi nhau nên Lina không vui. Ui cha mẹ ơi, tới lúc này Mẹ mới vỡ lẽ, ko ngờ con gái để ý và làm ảnh hưởng tới con ghê. Vậy là Mẹ nói xin lỗi Lina, lần sau Mẹ sẽ cố gắng kiềm chế, không làm Lina buồn nữa. Rồi Mẹ giải thích vì sao,...Lina nói lúc đó Mẹ khóa cửa xe rồi Ba không có chìa khóa mở cửa xe thì Ba phải lên nhà lấy chìa khóa, khi xuống lại thì 2 Mẹ con mình đi rồi. Như vậy là khỏi cãi nhau. ...Lina còn bày Mẹ là lần sau nói với Ba là đi làm đi, đừng ở nhà mà cãi nhau với Mẹ nữa hic....

Chưa hết, hôm qua cũng do Mẹ phải ở nhà để chuẩn bị nấu vài món ăn mang đi làm nên chỉ có Ba đưa con đi học thôi. Vậy mà ở trường Lina cũng buồn buồn cả ngày. Cô hỏi cũng không trả lời. Sáng nay Mẹ đưa con đi học thì cô lại nói ko hiểu vì sao hôm qua Lina buồn buồn. Hôm nay Mẹ đi làm về hỏi thì Lina trả lời là do hôm qua Mẹ không đưa con đi học. Rồi Mẹ hỏi vậy thì con muốn cả Ba và Mẹ đưa con đi học hay con chỉ muốn 1 mình Mẹ đưa con đi thôi? Lina nói con thích 1 mình Mẹ đưa và đón con ở trường. Mẹ nói hôm nào Mẹ phải đi làm thì Ba phải đi đón con. Lina nói : It's take long time for Ba to go there. Ba nói tại Ba có tới sớm thì họ cũng ko cho Ba đón con mà.

Vậy là Mẹ hứa với Lina là Mẹ sẽ đưa con đi học hàng ngày, còn đón con thì hôm nào Mẹ nghỉ ở nhà Mẹ sẽ đón con nha. Lina vui lắm. Tội nghiệp con gái, Mẹ suốt ngày la mắng, cấm cản con chơi video games, nhưng lại bày trò khác cho con chơi nên con lại thích ở với Mẹ hơn. Có hôm Mẹ lại bày con móc nữa. Kệ, không có video games thì con vẫn lớn như thường, và học giỏi hơn con ha. Thương con gái lắm!!!!

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Tội của Mẹ không thể nào tha thứ được

Chưa từng thấy ai làm Mẹ mà đoảng như Mẹ, vô ý vô tứ như Mẹ. Mẹ thật là hư, không xứng đáng làm Mẹ của Lina mà.

Cũng may nhờ Ơn Trên che chở cho Lina, phù hộ cho con không bị gì ( lạy Trời). Cả ngày hôm nay sau khi phát hiện ra Mẹ cho con uống thuốc quá liều, làm Mẹ không tài nào tha thứ cho bản thân được. Phải chi cho quá 1/2 liều thôi thì còn nói, đằng này Mẹ lại cho Lina uống thuốc quá liều tới 2 liều lận. Thay vì uống nửa muỗng, thì Mẹ ngu si sao mà đọc thành 1 muỗng rưỡi. Thế là cứ thế mà cho con uống 1 ngày hết 6 liều thuốc luôn. Hết 2,3 ngày cho Lina uống như vậy. Ba thì tin tưởng Mẹ nên lại ko kiểm tra. Đến khi hôm nay Mẹ vội vàng nên nhờ Ba cho Lina uống thuốc dùm, Ba nói nửa muỗng, Mẹ lại la làng phải là 1 muỗng rưỡi. Ba mới chỉ cho Mẹ coi họ nói chỉ có 1/2 muỗng thôi. Thế là.... như ngàn con dao cứa vào tim Mẹ. Mẹ đáng bị đánh đòn lắm, đáng  bị trừng phạt lắm mà. Ba ở nhà thì sợ quá gọi cho mấy người nào đó ở Vegas, họ hỏi Lina có bị nôn, ói gì không? Thì Ba trả lời là không, vẫn thấy Lina chơi bình thường. Họ nói vậy thì yên tâm đừng lo lắng quá, việc bây giờ là ngưng cho Lina uống thuốc, bất cứ thuốc gì phải ngưng cho đến sớm nhất là thứ 3 này mới được uống lại. Vì trong người Lina quá nhiều thuốc rồi, sợ phá hủy bao tử của con.

Phần Mẹ thì ở chỗ làm khi nào rãnh là bắt đầu nhớ tới con, rồi khóc. Mẹ cứ nhớ mỗi cử chỉ của Lina mà trong lòng như bị dao cứa ngàn lần. Mấy hôm nay Lina cứ muốn Mẹ ở nhà với con, không muốn Mẹ đi làm. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra, ngay cả khi con còn nhỏ, vẫn hiểu rằng Mẹ đi làm để kiếm tiền nuôi con. Nhưng giờ hiểu rồi vẫn cứ muốn Mẹ ở nhà với con, còn nói con bị đau, Mẹ ở nhà chăm sóc cho con.... Rồi Lina cứ quấn lấy Mẹ, nhìn Mẹ như có điều gì đó muốn nói, như muốn ở luôn bên Mẹ....Mà Mẹ hư quá nào có hay rằng mình đang làm 1 việc mà nguy hiểm đến tính mạng của con đâu. Rồi Mẹ lại nghĩ, nếu mà Lina có mệnh hệ nào thì Mẹ sẽ không bao giờ sống nỗi với tội lỗi của mình đã gây cho con. Tại sao chớ, Mẹ không hiểu tại sao mình lại vô ý đến múc đó. Mẹ rất sợ cho con uống thuốc tây. Mẹ sợ thuốc tây uống vô nóng người, vậy mà lâu thật lâu uống đủ loại thuốc mà con vẫn chưa bớt bịnh. Mẹ quyết định cho con uống thuốc BS kê toa. Trời xui đất khiến thế nào mà Mẹ lại lên mạng coi xem thuốc đó thế nào...rồi đọc làm sao mà ra nông nổi như vậy. Cả ngày làm việc mà trong lòng dặn vặt bản thân. Sanh con ra, cho con 1 cuộc sống. Không thể cho con cuộc sống dư giả như các bạn khác thì thôi, lại còn làm hại tới cuộc sống của con nữa. Làm Mẹ kiểu gì kì vậy chớ. Mẹ thật là không xứng đáng làm Mẹ của con mà Lina ơi. Mẹ biết con thương Mẹ, con sẽ không trách Mẹ, nhưng Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được. Mẹ sẽ không bao giờ quên cái nhìn của con mấy ngày gần đây. Mẹ sợ lắm Lina biết không, Mẹ sợ lắm. Lina ráng khỏe mạnh lại nha con. Mẹ cầu mong cho con không bị gì. Mẹ cầu xin cho Mẹ rước hết những gì mà con phải gánh chịu, Mẹ sẽ gánh chịu hết. Mẹ xin được giảm thọ chỉ để cầu mong cho Lina của Mẹ sẽ khỏe mạnh suốt đời và sống lâu thật lâu. Mẹ biết cho dù Lina muốn Mẹ luôn sống bên cạnh con, nhưng ít nhất thì Mẹ cũng đỡ áy náy về những lỗi lầm Mẹ làm với con. Rồi thì con sẽ có gia đình, gia đình nhỏ của con sẽ giúp con không buồn khi không có Mẹ bên cạnh. Mẹ vẫn không thể nào tha thứ cho mình. Một lỗi lầm mà một người Mẹ cần phải để tâm quan tâm chăm sóc con mình chu đáo. Người Mẹ vô trách nhiệm như Mẹ không đáng làm Mẹ của Lina mà. Lina tha lỗi cho Mẹ nha con.

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

18-11-10 ( Spelling)

Lâu nay Mẹ cứ móc móc hoài ko có thời gian viết gì cho Lina cả. Tích lũy được tí ít về Lina thì Mẹ phải viết ngay, viết để dành chớ  không thôi đầu óc già cả mụ mẫm chả nhớ gì.

Mẹ kể dài dòng tí.

Ba Mẹ đi làm 2 ca, Mẹ làm từ 12 giờ trưa tới 8 giờ tối, Ba làm từ 8 giờ tối tới 4 giờ sáng. Hôm nào Ba Mẹ đi làm cùng ngày thì Lina phải qua nhà hàng xóm chơi khoảng từ 7:30 đến khoảng sau 8 giờ là Mẹ đón về. Hơn nữa nhà hàng xóm có 1 đứa con gái 3 tuổi, sàn sàn tuổi với Lina cho nên hai đứa chơi rất thân. Gần như ngày nào cũng chơi với nhau. Hôm nào bạn về thì tới ngay cửa gỏ cửa ầm ầm để kêu Lina ra chơi chung. Còn Lina thì đi học về là cũng muốn qua kêu bạn ra chơi. Mẹ phải nói tới tối bạn mới về. Coi như cả 2 đều mong tới giờ được chơi chung. Mẹ cũng mừng cho Lina có bạn. Vậy là hôm vừa rồi Ba Mẹ nghỉ làm, ở nhà chơi, buổi tối 2 đứa đang chơi chung, Lina chơi 1 chút rồi chán hay sao mà đòi về. Bạn kia tên là Lilyanna, nhưng Lina chỉ gọi là Lily thôi. Bạn Lily khóc, không muốn Lina về. Lina thì về tới nhà vừa đóng cửa vừa mếu. Mẹ hỏi:

-Tại sao con mếu?

-Lily không muốn con về.

- Lily không muốn con về thì con có thể ở lại chơi thêm với Lily 1 tí mà.

- Nhưng con muốn về nhà.

- Vậy tại sao con khóc?

- Tại Lily khóc.   Mẹ lại hỏi:

- Ah, con khóc tại vì con không muốn thấy Lily khóc phải không? Nhưng con cũng không muốn ở lại nhà Lily phải không?

Lina gật đầu. Mẹ lại nói tiếp:

-Vậy con qua kêu Lily qua nhà mình chơi thì cả 2 đều khỏi buồn.

Lina lại mở cửa ra, đi kêu bạn qua nhà chơi. Nhưng bạn phải ăn và phải đi đâu đó nên thôi.

Vậy đó, chả hiểu con nít nghĩ gì nữa. Hôm nao Mẹ đi làm về mà đón Lina thì ... trước lúc chia tay cả 2 cũng ôm nhau chào tạm biệt rồi mới đi.

Thêm 1 chuyện nữa là Lina dạo này cũng hay muốn học chữ lắm hay sao á. Mẹ thấy, Mẹ hay chộp cơ hội lắm. Mà Mẹ biết Lina tính máu chán ( chắc giống Mẹ) nên nếu ko còn thích nữa thì có ép mấy cũng bằng thừa. Chuyện là vầy. Lina hay hỏi chữ này đánh vần làm sao, chữ kia đánh vần làm sao. Vừa rồi phải đi công chuyện cùng với Ba Mẹ. Lina thấy mấy chiếc thuyền ( của người giàu) nên nói.

- I see a boat.

Rồi lại nói tiếp:

- Boat start with letter B.

- Vậy boat spell làm sao? Mẹ hỏi ( tại Lina chưa biết chữ spell bằng TV)

- B....and then what Mama?

- B-O-A-T

Lina lặp lại theo Mẹ, rồi đòi tự đánh vần. Mẹ sợ con ko nhớ nên hỏi lại Lina đánh vần chữ boat lại cho Mẹ đi. Lina nói rất đúng. Mẹ cũng mừng rồi. Rồi Lina thấy máy bay, Lina hỏi Mẹ

- how do You spell AIRPLANE?

Mẹ giải thích cho Lina biết con phải nhớ airplane có 2 từ ghép lại, AIR và PLANE ( hihihi) rồi Mẹ lại bày Lina đánh vần chữ air trước, sau đó đánh vần chữ plane. Rồi Mẹ lại nói để đánh vần chữ airplane, thì con phải đánh vần như vầy:

-A-I-R-P-L-A-N-E

Mẹ nói Lina lặp lại cho mẹ xem. Lina nói lại y chang luôn. Trong lòng Mẹ ko nghĩ là Lina có thể nhớ hết được. Vì mới tập đánh vần, chưa biết đọc làm sao mà nhớ được. Vậy mà Lina từ từ đánh vần ngon lành. Vừa xong là Mẹ vỗ tay đôm đốp hoan hô Lina. Lina rất vui. Mà Lina không biết là Mẹ còn vui hơn Lina nữa. Rồi Lina hỏi thêm vài từ nữa, có lẽ chán hay sao mà ko muốn học nữa, cũng ko muốn đánh vần nữa. Mẹ hỏi, biểu đánh vần lại mấy từ đó, Lina ko chịu để ý, chữ Flower mà cứ quên hoài. Mẹ biết ngay là chán rồi, có ép cũng ko được gì nên thôi.

Trên đường đi về, Mẹ lại sợ do Lina học vẹt nên nhớ lúc đó, sau rồi quên ngay. Mẹ lại hỏi lại xem Lina có nhớ không. Vậy mà Lina nhớ, nói được ngay. Rồi hôm sau, Mẹ lại thử xem Lina có nhớ không, Lina vẫn đánh vần được từ airplane. Thôi thì được chữ nào hay chữ đó vậy. Có 1 điều là Lina có thể nói được chữ bắt đầu của bất cứ từ nào bằng tiếng anh hay tiếng việt. Lina tự tìm ra bằng cách tự lặp lại từ đó, rồi bắt đầu nói âm của cái từ đó, rồi nói cho Mẹ biết là chữ đó bắt đầu bằng chữ gì.

Ví dụ Mẹ hỏi chữ cửa bắt đầu bằng chữ gì? Lina sẽ nói cửa...cờ cờ....C.

Vậy là biết được tính Lina khi nào vui thì học, còn ko vui thì học ko vô. Mẹ biết được nhưng lại ko biết làm sao để phát triển hết. Nghĩ ra được chiêu nào là Mẹ thử chiêu đó, được thì tốt, ko được thì ít ra cũng biết Lina có thích trò đó không. Tự nhiên bây giờ thấy Lina như vậy Mẹ ước gì ko phải đi làm, chỉ ở nhà, rồi giúp Lina học nhiều hơn, tìm tòi sách vở để Lina vừa học vừa chơi.

Mẹ biết Lina rất thích học hỏi, bởi vì Lina thích coi mấy chương trình như Thế giới động vật, hay mấy chương trình nói về Space, hay nấu ăn...Chương trình the weather, chương trình trong kênh Discovery,.....Có hôm có chương trình nói về Space, Lina coi, và lần lượt nhận ra hết các hành tinh có tên gì. Còn Mẹ thì ngồi...ngó, lại hỏi sao con biết nữa chớ hihi...Mẹ ...DOT quá đi thôi. Mà Lina có bày Mẹ cả trăm lần thì Mẹ cũng vẫn...ko nhớ nổi. Hic...

Vậy đó, có lúc con rất là người lớn. Ví dụ như cũng cùng 1 hôm Lina học đánh vần chữ airplane. Tự nhiên ngồi trong xe, Lina nhìn Mẹ, rồi ôm cánh tay Mẹ xong rồi nhìn Mẹ như là đang nhìn người yêu á.....Mẹ thấy buồn cười quá, nói với Ba

- Ba! Baby is falling love with Mama.

Lina nghe cười và gật gật cái đầu nữa chớ. Hề quá Lina ơi.

Thôi hôm nay Mẹ dông dài ....khoe Lina quá nhiều rồi. Giờ chỉ cầu mong cho con khỏi hẳn bịnh, ko ho, ko nghẹt thở, ăn ngon, ngủ ngon thôi.

Mau khỏe lại nha con. Thương Lina nhiều lắm!

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

Mẹ hư!

Dạo này Mẹ hư ghê. Không chịu để ý đến Lina gì hết. Lina ( lạy Trời) là đứa con ngoan. Không dám đòi hỏi gì hết. Nếu Ba Mẹ làm gì cho thì mừng. Còn không thì cũng không đòi hỏi gì cả. Ráng phát huy vậy nha con.

Vì sao Mẹ lại nói Mẹ hư? Không để ý tới con?

- Tại Mẹ mê móc áo, cứ rãnh là online rồi tìm kiểu áo, hay tìm ý tưởng để trang trí lên cái áo Mẹ móc cho Lina rồi. Có tí thời gian là tranh thủ móc móc...

- Có 1 hôm Mẹ sực tỉnh mới nhớ là Mẹ nên để ý tới Lina tí. Có 1 lần, Lina vô tình xin Mẹ đọc truyện cho Lina trước khi đi ngủ, Lina xin Mẹ như vậy mà hình như là biết trước câu trả lời sẽ là " Không" rồi, nên cái giọng của Lina cũng trông chờ " miracle" và cũng chuẩn bị tinh thần sẵn nếu Mẹ nói " Không" với Lina. Mẹ mới sực nhớ sao Mẹ ko làm được điều này cho Lina chớ. Mẹ hư quá đi. Mẹ nên hàng ngày đọc truyện cho con. Thế là Mẹ đồng ý, và tự hứa với lòng hàng đêm sẽ đọc truyện cho Lina. Và siêng chơi với con hơn. Mẹ vừa hứa xong là Lina mừng vui không tả nổi. Lina buột miệng: Hihi...this is so exciting! Ôi Mẹ nghe vậy mà cảm thấy mình tội lỗi quá. Tại sao lại tốn nhiều thời gian làm đẹp cho con, mà không quan tâm tới niềm vui của con. Con đâu cần mặc đẹp mà không vui đâu. Con cần những điều nhỏ nhặt nhất làm con vui thôi mà. Cái điều mà các bạn khác ai cũng được có, vậy mà Mẹ lại không làm cho Lina ( không phải là do Mẹ chưa làm, mà có lần Mẹ đọc truyện cho Lina, Lina cứ chọn 1 truyện Cinderella, nên Ba Mẹ ngán đọc cho con vì con chưa buồn ngủ mà Ba Mẹ đã ngáp dài, ngáp ngắn rồi. Vì vậy mà Mẹ sợ... Mẹ hư quá ha). Và thế là từ hôm đó tới giờ. Mỗi lần uống sữa, đánh răng, tắm xong là Mẹ nói với Lina rằng đi chọn 1 cuốn truyện Mẹ đọc " bed time story " cho. Mẹ không dám hứa với Lina là hàng đêm Mẹ sẽ đọc truyện cho Lina trước khi đi ngủ. Vì Mẹ sợ nếu hôm nào trễ quá, hoặc bận làm gì mà ko đọc cho con thì coi như Mẹ thất hứa với con. Vì vậy mà hàng đêm, mỗi lần Mẹ nói đi chọn 1 cuốn truyện là Lina rất thích thú ( thương Lina ghê). Thôi coi như đó là ngạc nhiên của Mẹ hàng đêm với Lina vậy. Mẹ mê nhìn nụ cười hạnh phúc của con lắm. Con thích ngồi trong lòng Mẹ, hai Mẹ con khúc khích cười. Lina còn nói Mẹ có thể ôm con, bế con đi thư viện luôn. Vậy chớ mà Ba mà làm vậy Lina ko chịu đâu. Chắc có lẽ vòng tay của Ba rắn chắc hơn Mẹ, Mẹ ôm Lina nhưng sợ con đau.

Chưa hết, Lina rất thích chơi với Mẹ, vì thỉnh thoảng Lina chơi trò tưởng tượng, thì Mẹ cũng ráng mà tưởng tượng ra để chơi với Lina. Lina thích nhất là thời gian tắm. vì khi tắm Lina tưởng tượng ra bạn của Lina là mưa, là tuyết, là nắng và thậm chí là gió nữa. Ví dụ khi Mẹ mở nước ra làm ướt Lina thì Lina gọi đó là bạn mưa của con, Lina chào, rồi khoe, rồi nói đủ thứ hết. Xong khi Mẹ tắt nước thì con lại chào nắng, vì lúc này hết nước mưa rồi, và rồi Lina lại chào nắng, lại khoe nắng ngày mai sẽ làm gì...rủ nắng tới chơi...xong rồi đến khi Mẹ cho bông tắm chà trên người tạo ra bọt trắng thì Lina chào tuyết, vì khi bọt xà phòng khắp người thì Lina cho đó là tuyết, rồi cũng bổn cũ soạn lại là chào, khoe...và nói bye bye....Sau đó đến mưa lại....cứ thế đến lúc xong xuôi thì thôi. Còn hôm nào mà Mẹ gội đầu cho thì Lina chào bạn gió nữa. Bạn gió đến sau cùng, vì lúc đó Mẹ sấy tóc cho Lina. Chưa đủ có hôm Lina bắt Mẹ phải đóng 2 vai, nghĩa là vừa đóng vai bạn mưa, gió, nắng, tuyết của Lina, vừa vai Mẹ. Nghĩa là Lina giới thiệu bạn của Lina với Mẹ....ui....nhiều lúc đầu óc của Mẹ đâu có trong sáng như của Lina, toàn sạn không nên đâu thể nghĩ ra được điều gì thú vị đâu mà kéo dài cuộc nói chuyện. Nhưng ít ra thì Mẹ cũng có cố gắng lắm rồi.

Và thêm điều nữa là từ dạo Lina đi học, thỉnh thoảng cô có đưa cho 1 tờ giấy về nhà, sau có ghi cuốn sách nào nên share với Lina. Tới thư viện mượn về đọc, bày Lina....Vậy mà 3 lần rồi Mẹ vẫn chưa chịu đưa Lina tới thư viện. Mẹ cứ nói với Ba là " mình nên đi tới thư viện mượn sách về cho con..." . Nhưng lại quên...thế là hôm qua khi ở chỗ làm, Mẹ nghĩ hôm nay Mẹ nghỉ làm, Lina nghỉ học do ngày lễ. Vậy thì Mẹ sẽ dắt Lina đi thư viện làm thẻ, mượn sách cho Lina. Hic....biết là ngày lễ thì thư viện làm gì mở cửa chớ. Vậy mà sau khi lau nhà xong Mẹ rủ Ba đi cùng. Cả nhà khăn gói đi. Ra tới xe Ba mới nhớ là ngày lễ. Mẹ nói thôi thì lỡ ra khỏi nhà rồi thì đi công chuyện rồi mua rau luôn. Và thế là lại hẹn Lina. Ngày mai không biết Mẹ có siêng không hay lại nổi cơn lười rồi không cho Lina đi thư viện nữa. Mà Mẹ nói với Lina là hôm nay thư viện đóng cửa. Mai đi học về rồi Mẹ cho đi. Lina cứ đòi đi hôm nay thôi. Hic...khổ thân Lina. Nhưng vậy rồi lên xe là Lina quên ngay. Nói về chuyện đi thư viện mượn sách, Ba có vẻ ko thích, nói sớm quá. Mẹ ko bằng lòng với Ba. Mẹ nói dù sao biết trước vẫn hơn, khi con đi học, con tiếp thu nhanh hơn. Mẹ rất nghiêm túc chuyện đi học, nhưng Ba thì có vẻ ko. Mà suốt ngày Ba hay nói chuyện học hành, nên thế này nên thế kia. Mẹ cằn nhằn: Tại sao ko tập con ngay từ bây giờ đi, để rồi sau này con có thói quen, và có hứng đi học. Còn hơn là ko chịu làm gì, rồi cứ ngồi đó nói lớn lên Lina nên học cái này, trở thành người kia... Lina nghe Mẹ nói vậy thì lại "nhảy vô họng" Mẹ ngồi và nói " I'm a big girl, You know!"

Mà dạo này Lina rất hay tự vẽ hình, rồi bắt đầu hỏi Mẹ muốn viết từ đó thì spell làm sao?...Rồi khi Mẹ đọc cho thì tự viết lên giấy. Có 1 hôm Lina lấy tờ giấy trắng và vẽ hình cái nhà, bên trong nhà là chữ LOVE ( tự viết) xong rồi hỏi Mẹ viết chữ HOUSE làm sao? Rồi lại viết tên Mẹ ( tự viết) rồi lại hỏi chữ HELP viết làm sao....Mẹ mới thắc mắc hỏi ý con muốn viết gì. Thì Lina nói là con muốn viết LOVE HOUSE và THUY HELPED ME. Hoặc hôm nay Lina vẽ hình con khủng long, và tự viết chữ STOP. Sau đó hỏi Mẹ viết chữ PEOPLE làm sao? Mẹ đọc cho và Lina viết. Lại hỏi cái con khủng long gì mà ko có ăn thịt đó thì viết làm sao. Mẹ thì dốt về khủng long, mà nghe Lina nói ngọng thì lại càng ko biết gì. Thế là Mẹ chịu thua, lúc này Ba phải vào cuộc ( Ba dở hơn Mẹ khâu spelling, nhưng cái nào Mẹ bí thì Ba có vẽ rồng vẽ rắn Mẹ cũng chịu thua hihihi...). Rồi Mẹ hỏi ý con muốn làm gì? Lina nói con muốn vẽ cái sign nói mọi người không được vào, có khủng long. hihhihi.... Sau đó lại nghĩ ra trò hỏi Mẹ viết chữ UMBRELLA làm sao? rồi HOUSE viết làm sao?...Mẹ lại hỏi có phải con muốn vẽ cái sign nói là không được mở dù trong nhà phải không? ( Mẹ có nói với Lina không được phép mở dù trong nhà đó mà hihi...). Lina nói " Dạ". Vậy là Mẹ cũng đọc cho Lina viết, nhưng Mẹ nói con nên vẽ tấm hình cái dù, rồi hình tròn bên ngoài sau đó gạch 1 gạch chéo là biển báo ko bật dù trong nhà...Nhưng sực nhớ con muốn viết, biết đâu con từ từ học biết tự viết thêm từ thì sao. Thế là Mẹ vẫn để yên cho Lina viết. Vậy đó, Lina dạo này viết vẫn xấu lắm. Nhưng không biết làm sao rèn chữ cho Lina được hết. Vì hình như tuổi này là tuổi vẫn còn ham vui, nên nếu viết ko mà ko được tô màu sau khi viết xong, hay là được cắt cắt, dán dán như bài tập về nhà ở trường mang về, nên mau chán hay sao đó. Mẹ có mấy lần chấm chấm chữ để Lina tập đồ theo. Nhưng mà Lina viết được vài dòng là thấy chán, rồi bỏ ko viết nữa. Mẹ vẫn chưa dám ép, vì sợ ép quá thì con sẽ sợ học. Mà điều này thì Mẹ sợ lắm. Nên vẫn để Lina thoải mái tí. Nhưng khi làm homework là phải nghiêm túc, nếu xấu là gôm đi, viết lại. Làm sao nhìn tạm được thì mới thôi.

Lâu lắm rồi ko viết gì cho con. Tự nhiên hôm nay lại viết 1 bài dài thật dài.

Mà thật ngộ, từ dạo có Lina, Ba Mẹ chưa bao giờ có thời gian riêng cho nhau. Vậy mà dạo này Lina đi học buổi sáng, có hôm cả Ba và Mẹ đều ở nghỉ làm thì lại thấy trống vắng làm sao á. Phần ai nấy làm việc của mình, rồi đợi từng giây từng phút để đi đón con về. Mà đi đưa con đi học thì ko ai chịu ở nhà cả. Khi đón con về cũng vậy, ai cũng muốn là người đầu tiên nhìn thấy con cả. Ba lại nói thời buổi giờ ít có bạn nào có cả Ba và Mẹ đưa con đi học lắm. Hoặc là Ba, hoặc là Mẹ thôi. Còn Lina thì do Ba Mẹ...không ai chịu nhường ai hết nên phải đi thôi. Vậy thì làm sao mà dám cho Lina về VN chơi với Ngoại vài tháng được ta? Hic...nhớ chịu không nổi đâu.

 

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Lina nghỉ học

Nghĩ mãi cuối cùng thì Mẹ cũng quyết định cho Lina nghỉ học 1 ngày. Vì hôm qua, giữa đêm Lina đang ngủ thức dậy ho sù sụ. Mà giọng ho của Lina kiểu như đau cổ họng và có ít đờm ngay cổ. Mẹ xót cho con, nghe con ho cực khổ, ho kiểu như ráng dìm cơn ho xuống để khỏi đau cổ họng. Con ngủ không được. Nên Mẹ quyết định sáng nếu con ngủ được thì cứ để con ngủ đến khi nào con thức thì có thể có quyết định đi học hay không. Cuối cùng thì con ngủ tới 8:45. Mà lớp thì bắt đầu lúc 9:00. Chỉ còn 15 phút không đủ thời gian làm gì cả. Nên Mẹ nói Ba gọi vô trường xin cho Lina nghỉ. Mẹ không muốn Lina bỏ học bữa nào, vì nếu Lina bỏ học 3 ngày là họ "kick out of school". Bởi vì lớp học cho học sinh 4 tuổi ở Florida là free. Cho nên họ khắt khe lắm. Mẹ muốn Lina ở nhà nghỉ ngơi cho mau lại sức. Vì hơn 2 tháng nay Lina bịnh hoài, ko ngủ ngon được. Sáng lúc ngủ ngon giấc nhất thì lại phải dậy đi học. Nên phần thì ngủ ko đủ giấc, phần thì bịnh nên bịnh càng kéo dài. Vậy mà cuối cùng Ba có việc phải làm nên lại phải lôi Lina đi theo, Mẹ đi làm.

Cũng tại Mẹ, cứ muốn con đi học sớm 30' để ngồi học viết cùng các bạn trước khi lớp bắt đầu học. Mẹ nghĩ là khi Mẹ đi làm, ở nhà Ba ko thể kèm Lina viết được, nói đúng hơn là Ba hay quên, mà Mẹ có nhắc thì cũng nói 1 câu: Baby, do your home work. Mama said that. Rồi thì mặc kệ con làm gì, Ba không ngồi kế bên theo dõi con làm đúng hay sai. Vì vậy mà Mẹ nghĩ thôi thì sáng sớm lôi con dậy sớm tí, cho con ăn uống xong, đi học sớm tí để con thấy bạn bè viết thì con cũng viết giống bạn. Ngày ngày luyện chữ như vậy thì không chóng thì chày tay viết của con sẽ khá hơn. Vì vậy mà sáng nào hai Mẹ con cũng dậy lúc 7:15. Lúc đó Lina không hề muốn dậy. Tối thì sau khi Mẹ về tới nhà cũng là 8:30. Cho con ăn uống, tắm rửa xong là trễ quá, lại vừa ăn xong là đi đánh răng xong là phải tắm, tắm xong con uống sữa rồi lên giường ngay. Hôm nào giỏi lắm thì cũng 9:30 mới lên giường. Vậy hỏi 1 đứa con nít 4 tuổi ngày ngủ có chưa được 10 tiếng đồng hồ thì sao mà được. Trong khi đó nếu ban ngày Ba cho Lina ngủ, Lina nếu ngủ thì làm 1 giấc vài tiếng. Mà nếu như vậy thì buổi tối phải đến hơn 11 giờ Lina mới ngủ được. Mặc dù Mẹ cho lên giường như mọi hôm, nhưng cứ nằm đó, lăn qua lăn lại....Còn hôm nào Lina ham chơi, ko chịu ngủ trưa thì tối lên giường khoảng 15-30' là ngủ được. Mới còn nhỏ mà ngủ khó vậy thì lớn như Mẹ chắc con còn khó ngủ hơn Mẹ nữa.

Vậy là hôm nay Mẹ nói Mẹ sẽ để cho Lina ngủ tới gần 8 giờ. Rồi dậy chuẩn bị. Làm sao lên tới trường là khoảng 9:00 là được. Quên cái vụ tập viết đi. Để khi nào Lina hoàn toàn khỏe mạnh thì tính tới dụ dậy đi học sớm tập viết. Ít ra con ngủ thêm được 1 ít, và cũng khoảng giờ này con thức dậy dễ hơn. Chỉ cầu mong sao cho con dậy là đi đánh răng liền, xong ra ăn sáng liền thì ko đến nổi. Chớ sáng nào cũng mất hết 30' hoặc hơn để con vừa đánh răng vừa đi i nặng. Ngán thiệt.

Cũng may là hôm nay khi tới lớp cô nói Mẹ kí tên cho ngày hôm qua đi, như vậy là Lina không bị coi là bỏ học ngày nào. Ui, may quá.

Mình phải tìm bác sĩ khác thôi Lina ơi. Bác sĩ này không có tâm như bác sĩ Monroe của mình bên Dallas. Ổng cứ bắt con uống kháng sinh liên tục kiểu này sức nào mà chịu nổi. Mà toàn cho đơn thuốc mắc ơi là mắc. Ổng chỉ quan tâm tới việc lấy tiền của mình và của cty bảo hiểm thôi. Hic.....Muốn chửi thề luôn á. ( Mà Mẹ Lina dị ứng nhất là chửi thề, ghét nhất là nghe ai mở miệng ra chữ đầu tiên  là chửi thề, trong mỗi câu nói có chêm .... Vậy mà bực quá cái ông BS này mà muốn chửi thề luôn là biết sao rồi.) Haizzzzzzzzzz!

Mau mau bớt bịnh nha Lina để mình khỏi phải bực mình với mấy người BS vô tâm này, nha con!!!

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Cố lên Lina!

Hôm nay chở Lina đi học, Lina được cô khen với Mẹ trước mặt bạn bè. Mẹ thật hãnh diện lắm. Cô khen rằng Lina rất thông minh, nhanh nhẹn, và hòa nhã với bạn bè, biết chia sẻ, nhường nhịn bạn bè..... Cô nói là Ba Mẹ rất may mắn có được người con như Lina, và cô chúc mừng Ba Mẹ.

Ba Mẹ biết là Ba Mẹ rất may mắn và hãnh diện có Lina. Mẹ biết là Mẹ rất may mắn khi có Lina từ trong bụng Mẹ lận. Khi mới biết có thai Lina, Ba đã rất mừng và mỗi khi chở Mẹ đi đâu, ngay cả phải dừng ở đèn đỏ, Ba cũng cố gắng vượt qua khỏi xe tải để xe khỏi đậu bên cạnh xe mình vì sợ tiếng máy nổ của xe làm phiền Mẹ và con, mà lúc đó con chỉ mới có ...vài tuần thôi. Rồi trong thời gian Mẹ mang thai Lina, Mẹ không hề có chút gì gọi là khó chịu như mọi người hay gọi là bị ốm nghén cả. Trên mặt Mẹ luôn luôn là một nụ cười, Mẹ rất tươi tắn....Mà ngay cả Ba còn ngạc nhiên vì sao một bà bầu lại dễ chịu như Mẹ, và còn dễ chịu hơn khi Mẹ chưa mang bầu, và dễ chịu hơn sau khi sanh Lina nữa. Ba hay nói thường thì mấy bà bầu hay khó chịu, vì phải thay đổi hoocmon...blah blah.... Nhưng Mẹ thì ngược lại. Rồi thì cũng đến thời gian mà mọi người nói là con đạp trong bụng mẹ hay gì gì đó đôi khi làm đau Mẹ. Mẹ mong đợi xem cảm giác đó sẽ như thế nào. Nhưng Lina của Mẹ thì không, Lina chỉ cựa quậy cho Mẹ biết con không sao thôi. Mẹ cũng đã chuẩn bị tinh thần khi con đạp sẽ đau, nhưng không hề bị Lina đạp lần nào. Mỗi tối khi hai Mẹ con mình nghe nhạc trước khi ngủ, Lina lúc nào cũng cựa quậy tí rồi ngủ. Vậy là cả đêm Lina ngủ ngon, không đạp không cựa mình để Mẹ ngủ ngon giấc. Nhưng phải tội Mẹ ngủ không sâu giấc nên hay bị thức giấc, không phải vì Lina, chỉ là tỉnh ngủ thôi. Và nhiều đêm ngủ ko ngon chỉ vì bụng to khó ngủ. CHớ Lina không hề làm phiền Mẹ tí nào cả. Rồi khi con được sanh ra, con cũng ngoan lắm. Miệng luôn cười. Mới 1 tháng tuổi mà đã biết cười với mọi người rồi. Ai đi ngang qua cũng cười, làm họ vui lắm. Tối Lina ngủ ngon, không quậy Mẹ và Ngoại. Mẹ thỉnh thoảng dậy cho con bú để con không đói. Nhưng hai Mẹ con mình cũng lui cui sao mà làm Ngoại cũng ko ngủ  ngon luôn. Vì giường nhỏ mà tới ...3 người nằm thì làm sao mà thoải mái được ha con. Ngoại thì sợ Mẹ mới sanh, lại con nhỏ nên sợ Mẹ ngủ quên đè con với lại Ngoại ngủ chung giường với Mẹ để phụ Mẹ chăm Lina. Nhưng Lina rất giỏi, nên cũng ko phá Ngoại nhiều. Chỉ có Mẹ là làm Ngoại và dì 5 cực cả ngày thôi hà. Tội nghiệp dì Năm, sáng ngủ dậy là phải giặt 1 thau đồ của Mẹ và của Lina. Rồi còn phụ Ngoại nấu ăn lo cho Mẹ....ui suốt cả 1 tháng trời ngày nào Ngoại và dì 5 cũng bận bịu từ sáng sớm cho đến tối, đến khi hai Mẹ con mình ngủ thì thôi.

Cho nên Mẹ biết Lina rất có hiếu, rất thương Mẹ. Lina không muốn Mẹ đau, Lina không muốn Mẹ buồn. Lúc nào Lina cũng muốn bảo vệ Mẹ hết.

Khen thì khen con vậy, nhưng thỉnh thoảng Lina cũng ko chịu nghe lời Mẹ đâu, nhất là sáng sớm ngủ dậy, chuẩn bị đi học đó. Lina không chịu ăn sáng cho nhanh nhẹn. ĐI học đôi khi trễ. Nhưng ngược lại Lina muốn làm home work hoài, nên hôm nay Mẹ đi mua đồ về để cho Lina có thể tập viết thêm ở nhà nữa.

Mỗi lần Lina lười viết, Mẹ lại hỏi Lina có muốn là học sinh giỏi nhất lớp không? Có muốn điểm A+ ko? Lina gật đầu, và lại bắt đầu kiên nhẫn viết bài tiếp. Có 1 điều Mẹ thấy Lina cũng nhanh là...học toán. Mẹ bày có 1 lần thôi, vậy mà đôi khi ngồi 1 mình, Lina cũng tập làm phép cộng và trừ đơn giản. Như là cộng 1 và trừ 1. Mẹ sẽ tranh thủ khi nào có thời gian sẽ bày Lina thêm từ từ. Chỉ có điều....Mẹ ko biết bắt đầu thế nào. Thôi thì ..ngẫu hứng vậy.

Những lúc tinh thần Ba Mẹ xuống trầm trọng. Mẹ lại phải khuyên Ba nên nghĩ về Lina. Và nghĩ nếu ko có những điều đó xảy ra thì Ba Mẹ sẽ ko gặp nhau, và nhất là sẽ ko có Lina đâu. Cho nên chuyện gì qua rồi, nếu bỏ qua được thì bỏ. Bắt đầu làm lại từ đầu, nghĩ tới Lina, điều tốt đẹp nhất trong đời của Ba và Mẹ. Như vậy thì cuộc sống mới tốt hơn ( dĩ nhiên là cuộc sống của mình ko vì mấy suy nghĩ buồn bã, hay  ân hận làm phiền....chỉ nghĩ tới tương lai thôi thì chắc sẽ ko đến nỗi nào).

Lina cố lên nha con. Mẹ luôn cầu mong con sẽ luôn luôn mang niềm tự hào đến cho Ba Mẹ.

P/S: Không hiểu ăn trúng gì mà hôm nay Mẹ Lina hồi tưởng lại, viết lại chuyện xưa. Mọi người thông cảm nha.