Hôm nay Mẹ thật buồn. Buồn vì Lina làm 1 chuyện mà Mẹ không thể ngờ là con lại làm vậy.
Hôm nay sau khi đón con về thì Ba Mẹ quyết định dắt con vô Burlington Coat Factory để tìm coi có cái áo khoác nào mỏng, và giá rẻ rẻ tí không để mua cho con mặc ở trường, vì lần vừa rồi con làm mất áo. Sáng nay đưa con tới trường thấy phòng học quá lạnh. Khi vô đó đi vòng vòng coi đồ. Tới gần chỗ để giày, Mẹ loay hoay tìm xem có kiểu dép nào đẹp mà mang thoải mái mua cho Ngoại để Ngoại mang khi mặc áo dài. Lina chạy vòng vòng, đi tới đi lui....Lina biết chỗ để vớ da loại xài 1 lần dùng để cho khách hàng mang vô thử giày, vậy là con lấy 1 chiếc vớ. Lui cui ở đâu mà mang nó bỏ vô trong váy của mình ( ko có túi nên Lina bỏ từ trên xuống cho nó nằm giữa quần underwear). Khi đi về nhà con vô trong toilet, vừa lúc Mẹ đi ngang thấy con lấy từ trong quần ra. Ui cha mẹ ơi, Mẹ bực mình không thể tả. Món đồ đó ko có giá trị gì, nhưng Mẹ buồn vì con có tính gian, lại còn tìm cách nhét vào đồ để ko bị phát hiện. Điều mà Mẹ luôn luôn cố gắng dặn dò, dạy dỗ con không bao giờ được lấy món đồ gì không phải là của mình. Tới cửa hàng thì phải trả tiền, ko được lấy đồ mà ko trả tiền.....Mẹ buồn vì đây là mầm mống của sự gian dối. Thế là Mẹ kêu Ba vô coi. Cả Ba và Mẹ bực lắm, Ba la con, dạy con. Mẹ thì cứ gặn hỏi con học ở đâu. Vì từ hồi nào tới giờ con chưa bao giờ làm điều này ( lấy chiếc vớ này cầm trên tay khi còn ở trong store thì có, nhưng còn giấu trong quần thì không). Mẹ hoang mang không biết phải làm sao, phải dạy con thế nào, phải nói sao cho phải. Mẹ không biết nên nói gì với con, phải làm sao để con sợ và sẽ không bao giờ tái phạm nữa....? Lúc này không biết phải làm sao cho đúng, đánh con ư? đánh con thì con có ghi nhớ trong đầu ko hay là con sẽ lì đòn? Lúc đó Mẹ chỉ biết khóc thôi.
Rồi Mẹ quyết định đợi Mẹ nguôi cơn giận Mẹ sẽ từ từ nói với con. Còn Ba cũng vậy, Ba thì nói chuyên gì sẽ xảy ra nếu con ăn cắp. Mẹ sau 1 hồi bớt giận Mẹ mới từ từ hỏi con tại sao làm vậy, thì con trả lời con không thấy giá. Mẹ nói mặc dù không có giá con cũng không được lấy mang ra khỏi tiệm. Mẹ lại nói lấy đồ của người khác không phải của mình là người không tốt. Mẹ hỏi con khi con lấy đồ của người ta con cảm thấy thế nào? Con có vui và yên tâm hay là con lo sợ sẽ bị la? Con nói không. Mẹ lại hỏi khi con làm gì sai thì cảm giác của con thế nào? Và khi con ko làm gì sai thì cảm giác của con thế nào? Khi con lấy đồ của người ta con có biết đó là sai không? Rồi Mẹ lại dặn lần sau nếu có lần nào đó mà con muốn lấy bất cứ một món đồ nào đó của ai thì trước tiên con nên nghĩ ngay là nếu con làm vậy thì con có làm Ba Mẹ vui hay không? Nếu con nghĩ rằng sẽ làm Ba Mẹ phiền lòng, buồn thì con sẽ không làm nữa, đúng không?
Mẹ không biết như vậy là đủ chưa, nhưng hàng ngày Mẹ sẽ luôn luôn dặn dò con không được lấy đồ của ai hết, đó là tội ăn cắp, hư lắm....Mẹ chỉ mong hàng ngày nghe hoài sẽ nhắc nhở con trở thành người tốt, người thật thà.
Phải nói là từ hồi nào tới giờ con chưa bao giờ lấy đồ của ai hết. Mẹ không biết có phải con thấy ai khác làm thì con bắt chước hay con thấy trên phim, tivi ở nhà người ta....
Giờ Mẹ chị mong Lina chỉ phạm lần này, và sẽ luôn ghi nhớ không dám tái phạm nữa.