Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Đúng là ngay cả chính mình cũng ko biết mình muốn gì nữa. Nhiều lúc đi làm về mệt, muốn nghỉ ngơi, yên tĩnh tí thì giọng oanh vàng của Lina hát hò vang cả nhà. Lúc đó lại ước gì mình được ở 1 mình. Giờ hàng tuần cứ mỗi sáng thứ 7 thì Mẹ phải ở nhà 1 mình được khoảng 2 tiếng đồng hồ. Con vừa bước ra khỏi cửa là Mẹ thấy trống trải, vắng vẻ rồi. Mỗi tuần chỉ có 2 tiếng được ở nhà 1 mình, ko ai làm phiền, ko ai gây tiếng động, nhưng Mẹ lại ko thích 2 tiếng đồng hồ này. Chán!!! Mẹ cứ ước gì mình được đi làm sớm thì sẽ được về sớm với con. Nhưng nếu vậy thì Mẹ lại ko có thời gian chuẩn bị cột tóc cho con học múa, rồi lại lật đật, rồi lại phải dựng đầu con dậy sớm để chuẩn bị. Trong khi đó 1 tuần con chỉ có 2 ngày ngủ cho "đã giấc" ( ngủ thêm đâu khoảng 30' so với ngày thường thôi) thì phải dựng con dậy sao. Thế nên Mẹ lại phải chịu đựng 2 tiếng đồng hồ cô đơn vậy. Hic....Vì con đi ra khỏi nhà khoảng 9:15, Mẹ thì sẽ phải ra khỏi nhà lúc 11 giờ. Mà con sau khi học múa khoảng 1 tiếng thì con sẽ đến nhà babysitter rồi chiều Mẹ đi làm ra sẽ đón con về. " ở sao cho vừa lòng người" câu này áp dụng rất đúng với Mẹ.

2 nhận xét:

  1. Chi oi. Co gang qua giai Doan nay. Em nghi tu tu roi dau se vao day Thoi chi ;--)

    Trả lờiXóa
  2. Jen: Chị cũng ko biết nói gì, kiểu như có con quen rồi, ko có thấy nhớ và trống vắng gì đâu á.

    Trả lờiXóa