Thứ Ba, 27 tháng 11, 2007

Ngoại bị bịnh rồi (November 27, 2007)

Biết nói gì đây? Hôm nay Ba Lina đi họp về và nói với Mẹ là sắp tới toàn bộ hệ thống computer trong department của Mẹ và Ba làm sẽ thay đổi. Và Ba hi vọng với khả năng của Mẹ thì sẽ không khó khăn gì cho Mẹ cả. Và Ba còn tưởng tượng là sau khi 90 ngày của Mẹ hoàn thành thì Mẹ còn có thể vào làm trong training lab ( chuyên dạy người mới được hire vào làm việc, hay train người transfer từ another dept sang). Theo như Ba con nói thì Mẹ có thể tưởng tượng Mẹ sẽ nhanh chóng pick up mà sẽ không có khó khăn bao nhiêu. Nhưng nói đến sẽ làm trong training lab thì......impossible! Mà Mẹ cũng không thích làm trong đó đâu. Lương có thể khá hơn, nhưng mà..............boring lắm. Nhiều lúc cứ đi ra đi vô, không có nhiều việc để làm, dễ chán lắm. Lại còn Mẹ ko hút thuốc, toàn bộ những người làm trong đó 10 thì hết 8 hút thuốc nên Mẹ chả thích. Không phải Mẹ tự cao đâu. Tại vì Mẹ muốn làm việc, Mẹ không thích ngồi 1 chỗ. Hơn nữa những người hiện làm chung với Mẹ rất nice với Mẹ nữa.... nói dông dài do mãi nói chuyện với Ba mà Mẹ không để ý là có người gọi cho Mẹ. Mẹ không biết đến khi Mẹ muốn dắt Lina đi dạo ở ngoài 1 chút vì trời không đến nỗi lạnh lắm. CHo đến khi........Mẹ cầm cell phone lên thì mới biết có dì Kim gọi cho Mẹ. Mẹ gọi lại thì hỗi ôi dì Kim hỏi Mẹ 1 câu mà Mẹ không biết trả lời thế nào nữa. Dì Kim hỏi Mẹ là có phải bà Ngoại bị đau ngực, tức ngực....và nói là đó là dấu hiệu của stroke ( tai biến mạch máu não?!). Mẹ hết hồn, hỏi Ngoại có phải vậy không? Ngoại nói phải. Trời ơi, biết nói sao giờ, phần thì sợ, lo phần thì giận...giận vì Ngoại không nói cho Ba Mẹ biết mà người khác biết rồi nói lại cho Mẹ biết. Có đáng buồn không khi người khác nói cho mình biết Mẹ mình bịnh thế này thế kia? Có đáng buồn không khi cảm giác của mình là không được tin tưởng?......

Nhưng trách là trách Mẹ quá ích kỉ, vì Mẹ đòi đi làm mới ra cớ sự này. Bà Ngoại là vậy, do cứ sợ bị bịnh thì sẽ làm Ba Mẹ tốn nhiều tiền nên không nói từ đầu. Phải chi nói từ đầu thì đở biết mấy. Ba Mẹ sẽ kịp thời ngăn chận sớm mà không phãi lo gì cả, chi phí cũng sẽ không đến nỗi quá nhiều đâu. Cứ cầu mong bớt bịnh mà không nói...cắn răng chịu đựng. Lại thêm có 1 lần Ngoại hỏi Mẹ có Salonpas để Ngoại dán chỗ đau không thì Mẹ đi tìm và đưa cho Ngoại lại không tìm hiểu lí do. Như mọi lần Mẹ cứ nghĩ là do lớn tuổi nên Ngoại dễ đau nhức nên xài thuốc dán cho đở đau chớ đâu ngờ rằng là vì đau như vậy nên dán cho đỡ đau. Phần nữa là Ngoại cũng ko biết đau vậy rất là quan trọng, nên không biết phải làm sao......chỉ mong Salonpas sẽ giúp giảm đau. Nhưng sợ thì sợ nhưng lại không chịu ăn nhiều, uống sữa... Cứ suốt ngày nói uổng, tiếc. Ngày Mẹ ở nhà thì còn chuẩn bị sữa cho Ngoại được 2 bữa/ngày, và làm thức ăn sáng đàng hoàng ăn được. Còn Mẹ đi làm sớm quá thì làm sao mà lo được đây? Có tiếc tiền thì số tiền đó không thể nào mua được sức khỏe cả. Ngoại thì luôn luôn miệng rằng 1 đồng cũng đỡ 1 đồng chớ. Còn Mẹ thì quan điểm là có sức khỏe thì làm ra mấy hồi. Còn tiền thì đâu có mua sức khỏe được đâu. Phải làm sao cho Ngoại hiểu ra điều này đây? Cũng do cả đời Ngoại luốn hi sinh cho anh chị em, con cái rồi nên không bao giờ biết hưởng thụ, không chịu chấp nhận rằng mình không còn khỏe như trước nữa.

Ngày mai Ba Mẹ sẽ chở Ngoại đi khám. và xin đơn thuốc cho Ngoại. Cầu Trời Phật phù hộ cho Ngoại mau khỏe, bớt bịnh để Ngoại bớt lo lắng, mà lo lắng sẽ làm bịnh thêm trầm trọng thôi.

Giá như Lina lúc nào cũng sẽ ngoan ngoãn chịu ngồi 1 chỗ như vầy thì tốt biết mấy:

Clip " phút hiếm thấy " của Lina.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét