Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2007

Khối u không biết xuất hiện khi nào?

Hôm nay khi Mẹ cột tóc cho Lina, vô tình ngón tay của Mẹ chạm phải 1 khối u cỡ bằng đầu ngón tay út bên phải gân cổ của con. Mẹ thoạt nghĩ chắc tại lâu nay Lina ko chịu ăn nên ko có chất rau, củ hoặc fruit gì trong người nên con bị mọc mụt. Nào ngờ.................................Mẹ ko tin vào mắt mình nữa, Cái gì đây? Tại sao lại nằm chỗ này? Mẹ nghi ngờ.............nhưnng cũng bình tĩnh (lúc đó) check xem có phải là bình thường ko, bên phía trái có ko?...............Ko thấy gì...............Vậy là bất bình thường rồi. Mẹ bắt đầu lo cuống lên, suýt khóc rồi Mẹ suýt chạy vào phòng đánh thức Ba dậy coi (sau khi mới ngủ được 4 hours vì Ba làm ca đêm) vì Mẹ sợ quá. Nhưng lại vội nghĩ hay là ráng bình tĩnh để Ba ngủ đủ giấc rồi tính sau. Vì cũng ko phải là trường hợp khẩn cấp. Mẹ lo lắng, đi ra đi vô, lóng ngóng ko biết phải làm sao, đoán gìa đoán non đủ chuyện. Stress.....................quá đi!

Khi Ba dậy có lẽ Mẹ mãi lo mà quên nói cho Ba biết. Sau 1 hồi, thì Mẹ mới nhớ là Mẹ trông Ba dậy để báo cho Ba biết. Phản ứng của Ba làm Mẹ sợ thêm, Ba trầm ngâm ko nói gì, Mẹ thắc mắc nhưng ko hỏi. Một hồi sau Ba đứng lên bắt đầu nói. Ba nói Ba sợ, Ba sợ có chuyện ko may, Ba sợ con gái của Ba có bịnh hiểm nghèo. Mẹ quẩn trí ko biết xử ra sao. Ba con đã khóc làm Mẹ càng lo thêm, cuống quýt............Bởi vì TP mình ở là 1 tp nhỏ, hẻo lánh. Người practioner nurse chuyên check up cho con thì ko biết gì nhiều. Con gái của Mẹ ko được khỏe mà luôn miệng bảo là nhìn con healthy. Mẹ bực lắm, nói rằng bình thường con rất nghịch, ko chịu ngồi hoặc đứng yên 1 chỗ, nhưng bây giờ con chịu ngồi yên thì phải có vấn đề rồi.... vẫn nhìn và nói con ko sao. Cái Đồ bỏ đi! Nên cả Ba và Mẹ ko muốn tới đó để khám cho con, chỉ tội tiền mất tật mang nữa. Ba Mẹ muốn kiếm 1 người BS nhi giỏi nhất để khám cho con. Mẹ sực nhớ tới dì Kim, cousin của Mẹ ở đây lâu rồi và cũng có con trai 3 tuổi rồi chắc sẽ biết, và con dì Kim thì bị sanh non ( 7 tháng) nên chắc chắn dì Kim biết. Lúc đó, đó là 1 lối thoát duy nhất mà Ba Mẹ có để nhanh chóng biết thêm tình hình của con như thế nào, có dangerous ko. Mẹ vội gọi cho dì Kim, dì bận ko trả lời máy, Mẹ để lại tin nhắn. Sau 5 phút dì vẫn ko gọi, Ba con bắt đầu sốt ruột và bắt đầu nghĩ ko hay về dì, nào là dì ko tốt, ko chịu gọi lại.Ba con ko hiểu dạo này dì Kim bận lắm, nên Mẹ nói dì đang bận ko gọi lại được, và cũng có thể dì còn ko biết MẸ gọi cho dì nữa. Cuối cùng khoảng 15' sau thì dì gọi, và dì nói là dì biết 1 ông BS già có nhiều KN lắm....Mẹ mừng rơn, mừng như bắt được vàng, vội xin số phone và nói Ba gọi. Xui xẻo thay, hôm nay thứ 7 lại gọi lúc hon 6 giờ chiều, người ta nghỉ làm rồi. Vậy là hôm nay, ngày mai vẫn ko thể nào biết phải làm sao cả. Đợi, đợi và đợi............cho đến ngày thứ 2 rồi gọi vào xin hẹn cho con đến khám. Nỗi chờ đợi kéo dài, mệt mỏi, buồn chán. Mẹ buồn, nhưng Mẹ vẫn ráng chơi với con, đùa với con. Bỏi vì con ko tỏ ra gì khác thường cả ngoài đôi khi hơi mỏi mệt ( có lẽ do con ko ăn gì mấy ngày nay, 1 tuần rồi, con chỉ uống sữa thôi).

Ông Trời ơi, xin thương lấy Lina, xin PHÙ HỘ cho Lina ko bị gì nguy hiểm. Lina còn nhỏ lắm, chưa biết gì hết, Lina không có tội tình gì hết. Nếu phải có 1 người nào đó mang bịnh này thì hãy cho con mang bịnh đó, đừng để con của con phải gánh chịu.

Thời gian ơi, xin trôi qua mau, cầu xin mọi chuyện suôn sẻ để Lina được gặp BS càng sớm càng tốt. Ba con là người đàn ông duy nhất trong nhà mà còn khóc thì ai sẽ cứng rắn, bình tĩnh được đây? ba nói cái chỗ nguy hiểm, Ba lo ko biết 1 tuổi có thể siêu âm hay X-ray được chưa? Và sẽ có ảnh hưởng gì đến não của con gái ko? Chưa biết được gì thì Ba Mẹ cứ suy đóan lung tung.

Lina ơi, con mau khỏe ăn uống bình thường để immune system của con được khỏe con kháng được bịnh tốt giống Mẹ nha con. Thương con nhiều lắm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét