Thứ Năm, 7 tháng 8, 2008

Entry Chúc mừng Anh Nô đậu 2 trường Đại học.

Lòng muốn trải nhưng không biết phải nói sao, tự nhiên thấy mình confused quá. Muốn tâm sự, muốn trải lòng cho nguôi ngoai, nhưng lại ngại lại sợ tiếng tăm ( tiếng tăm không phải mình tạo ra, nhưng sợ ai không hiểu thì hiểu sai vấn đề). Thôi thì sống để bụng chết mang theo vậy.

Nhưng 1 điều làm Mẹ vui là Anh Nô, sau 12 năm chăm chỉ học hành, giờ anh Nô cũng đậu được 2 trường Đại học. Trường đầu tiên biết điểm là trường Ngọai Thương, trường thứ 2 là trường Bách Khoa. Anh Nô có khiếu học Ngoại ngữ nên Mẹ khuyên anh nên chọn trường nào anh khá môn đó. Chớ đừng chạy theo người khác mà chọn trường sai. Vì thấy người ta học ngành đó ra làm nhiều tiền, nhưng khả năng mình không bằng người ta thì khi chọn ngành sẽ rất khó khăn, và khi ra trường thì chật vật với điểm không cao thì rất khó xin việc lắm. ( Đây là 1 lỗi sai mà Mẹ đã vấp phải, nên Mẹ khuyên anh Nô theo kinh nghiệm của Mẹ thôi hihihi...)Vậy thì tại sao mình giỏi môn này, theo ngành này thì mình sẽ phát triển hơn về khả năng của mình, biết đâu lại làm được điều kì diệu thì sao? Vì vậy nên Anh Nô cho biết là anh thích Ngọai Thương. Còn Ông Cậu va các cậu dì ở SG thì thích Anh Nô chọn Bách Khoa. Anyway cái Mẹ muốn nói ở đây là:

Sau nhiều cố gắng, Mẹ đã thuyết phục Ba tiếc kiệm tiền để giúp Anh Nô có tiền học phí để học Đại học. Còn tiền ăn và ở thì có Dì Giang và Dì Ngân phụ giúp rồi. Nhưng chỉ mừng cho anh ở học kì 1 thôi. Không biết mọi chuyện sẽ ra sao vào học kì 2. Nên Mẹ sẽ cố gắng tìm cách kiếm tiền để gởi vể trước sớm chừng nào tốt chừng đó. Như vậy thì anh Nô không phải lo lắng cho cả năm hoc. Hi vọng khi vào học, anh Nô sẽ cố gắng học thật giỏi, kiếm vài scholarship để có ít tiền trang trải cho sách vở vậy. Và cũng cầu nguyện Ơn Trên ban phước lành cho Ba anh Nô bớt bịnh để đi làm đượcđêể còn có tiền cho anh Nô tiếp tục học hành. Cầu xin cho điều kì diệu nào đó có ai giàu lòng nhân ái bỏ số vốn ra giúp anh Nô. Nổi lòng của Mẹ giờ là để được điều mình mong đợi thì có phải chịu đựng thì Mẹ phải chịu đựng thôi. Miễn là sự chịu đựng của Mẹ có lí do chính đáng, là điều đáng làm.

Vài điều về Lina. Lina có thật là sweetgirl không? Hôm trước Mẹ cho Lina tới playground chơi. Đang chạy chơi thì Lina thấy có 1 bạn tự nhiên ngồi úp mặt xuống Lina chạy tới cúi xuống hỏi : Are You OK? Hoặc thỉnh thoảng hỏi Mẹ như vậy, Mẹ nói : Không Mẹ không vui. Lina ôm Mẹ và kiss, lại còn vỗ vào lưng Mẹ ra chiều vỗ về nữa. Thương Lina lắm. Chỉ 1 điều Mẹ nóng tính quá, đôi khi biết là không nên lớn tiếng với Lina, nên nói năng nhỏ nhẹ. Nhưng Mẹ chỉ cố được 1 lần rồi Lina không nghe là Mẹ bắt đầu hết dịu dàng đựơc lại hét. Mà Mẹ cũng có cố nói thêm vài câu nhẹ nhàng vvẫn không ăn nhằm gì với Lina nên lại hét Lina. Làm sao giờ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét