Từ sau khi Lina cùng Mẹ và Bà Ngọai bay từ Việt Nam sang đây lúc Lina chưa tròn 3 tháng tuổi. Tới bây giờ 20 tháng tuỗi Lina đựơc Ba và Mẹ cho đi máy bay nội địa từ Dallas sang St. Louis để thăm bà Ngọai 7, em của Ngọai. Mẹ phải kể từ đầu mới có thể tả hết được. Mẹ book vé vào chuyến đầu tiên trong ngày đúng hơn là chuyến thứ 2 của ngày đó.
Chuyến bay khỏi hành lúc 7:50am. Sáng 5:00 Mẹ dậy, chuẩn bị hết các thứ cuối cùng để đi. Dự tính là sẽ ra khỏi nhà lúc 5:45 nhưng Ba Lina mê ngủ, không chịu dậy lúc Mẹ Lina gọi. Tức quá, 5:30 MẸ bồng Lina dậy. Tội nghiệp Lina ngái ngủ, chả muốn dậy, nhưng Mẹ biết nếu không sẽ trễ. Nên Mẹ ngồi che bóng đèn ko chiếu thẳng vào mắt Lina cho Lina đỡ bực mình khó tính. Vừa thay đồ xong những tưởng Lina sẽ chịu nằm im ngủ tiếp. Không ngờ Lina biết được đi chơi nên Lina tỉnh ngủ ngay. Loay hoay 1 hồi thì cuối cùng cả nhà ra khỏi nhà lúc 6:15. Tính Mẹ Lina đi đâu cũng chuẩn bị rất kỉ, phòng trường hợp chuyện gì xảy ra thì cũng có thứ mà dùng. Nhất là cho Lina. Mẹ mang lỉnh kỉnh toàn mấy thứ snack cho Lina thôi. Đừong từ nhà đến sân bay mất gần 1 hour 30'. Chuyện này nếu bình thường Mẹ Lina sẽ càu nhàu Ba Lina suốt chặng đường cho coi. Vì Ba Lina đầu hôm đi ngủ bảo rằng sẽ nhất định thức dậy lúc 5 giờ. Vậy mà Mẹ Lina đánh thức Ba Lina dậy 2 lần vẫn ko chịu, còn ra vẻ làm như Mẹ Lina làm phiền vậy. Tức quá Mẹ Lina nói Ba Lina cứ ngủ đi. Hai Mẹ con sẽ đi 1 mình ( heheheh...2 Mẹ con sao mà 1 mình được nhỉ?!). Ba Lina sợ quá phải dậy, vì biết Mẹ Lina lên cơn rồi ( cơn gì thì chắc mọi người cũng biết rồi ha, đi máy bay mà ko chịu tranh thủ đi cho đúng giờ nhỡ chuyến bay thì phải đợi chuyến tiếp theo, vài tiếng lận chớ có ít ỏi gì). Tới sân bay là 7:30 chỉ còn 20 phút là máy bay cất cánh. MẹLina muốn phàn nàn lắm, nhưng nghĩ có phàn nàn thì cũng chả làm được gì. Lại làm cho chuyến đi thêm bực mình. Rồi cuối cùng cũgn tìm ra chỗ đậu xe. Cả nhà kéo nhau vào check-in. lật đật vừa đi vừa chạy. Tới cửa check-in là vừa đúng 7:50am. Tới đây mọi người biết chuyện gì xảy ra rồi ha. Trễ....!!!! Chán....! mặc dù máy bay vẫn chưa rời, nhưng họ ko cho mình vao nữa. Biết nói sao giờ. Đành phải đợi 2 tiếng nữa cho chuyếnsau chớ sao. Nói tới Lina, khoảng thời gian từ nhà tới sân bạy, Mẹ cứ mong rằng Lina sẽ ngủ lại. Ít nhất là ngủ 15' thôi cũng được. Vẫn thức, rồi thời gian chờ thì khỏi nói. Lina chạy lung tung trong đó. Nếu khôgn cho đi thì Lina sẽ hét, mà hét thì sợ phiền người ta. Vậy là cả Ba và Mẹ thay phiên nhau chạy theo Lina. Đùa với Lina để Lina khỏi hư, hét....
Đợi mãi đến chuyến 9:50. Lina vẫn ko ngủ. Ba Mẹ tính là sẽ chưa lên máy bay đợi mọi người lên rồi lên sau. Nếu không Lina sẽ quậy ko chịu ở yên 1 chỗ. Nhưng bàn tới bàn lui, thì Ba Mẹ quyết định lên đại, nếu Lina quậy sẽ tính sau. Vậy thì củgn lên. Nhưng ngược lại Lina lại ngoan. Ngồi chơi, không đòi xuốgn khỏi ghế.... Mãi cũng tới lúc máy bay cất cánh sau 30 trễ. Với nhiều lí do giấy tờ làm sai phải làm lại....blah....blah...blah...
( con cũng biết là ngồi vào ghế thì phải đọc bảng hứong dẫn liền nè)
Maý bay vửa cất cánh là Lina buồn ngủ, Mẹ phải dợi cho máy bay lên hẵn rồi mới sửa cho Lina nằm lên đùi Mẹ ngủ cho dễ. Lina bực nhăn nhó, Mẹ phải nói Mẹ sửa cho con dễ ngủ mà. được 30'. Mẹ lại nói Ba tìm cái áo của Mẹ để Mẹ kê lên cho đầu Lina khỏi mỏi, Ba tìm ko ra, Mẹ phải cựa quậy giải thích....Ba vẫn chưa tìm ra được thì Lina thức dậy vì Mẹ ko ngồi yên thật yên. Nói Lina nằm xuống ngủ lại đi, không có đâu. Con ngủ đủ rồi.
Vậy là lúc đáp xuốgn Lina cũgn ngồi dựa vào Mẹ có vẻ như muốn ngủ lại.
Nhưng chuyến về thì sao? Lina cười đùa mà không hề ngủ chút nào cả. Vì Lina đã ngủ trên tay Mẹ hơn 1 tiếng đồng hồ trong xe rồi mà. Khi đi về lại Dallas thì cả nhà ngồi hàng ghế đầu, Mẹ là người được vào trước. Vậy là Lina nghe cô tiếp viên chào khách vào :" Hi !" Lina nghe cũng bắt chước, nói :" Hi !" với từng người đi ngang qua, làm ai cũgn bật cười. có ngừơi thì lịch sự say Hi lại. Còn khi máy bay chuẩn bị rời Lina lại còn vẫy tay và nói " Bái bai" với người hứong dẫn ở cổng vào. Thật là!!!!!
Mẹ Lina trong chuyến đi cũgn ráng nhớ lấy nước cho Lina uống thường xuyên, nhất là khi cất cánh và hạ cánh. để áp lực của không khí ( áp suất?!) không làm đau tai Lina, hợac nếu Lina ngủ thì Mẹ lấy 1 ngón tay che tai cho Lina, còn tai kia thì áp vào người của MẸ. Đó là kinh nghiệm nói đúng hơn là kiến thức của Ba truyền cho Mẹ.
Bonus thêm tấm hình Lina đi chợ giúp Ba Mẹ nè
Lina có giỏi không mọi người? Vỗ tay hoan hô Lina đi nào!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét