Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008

Kỉ niệm ngày cứơi....buồn !!! ( December 15, 2008)

Hôm nay là kỉ niệm 5 năm ngày cứơi của Ba Mẹ. Mẹ đoảng trí ko nhớ rỏ ngày nào. Biết là trong tháng này, nhưng ko rỏ ngày 15,23 hay 27. Mẹ cứ đinh ninh là ngày 27. Rồi do ko dám chắc lại ....đi hỏi Ba. Biết rồi thì thôi, những tửơng Mẹ sẽ có ít nhất 1 ngày kỉ niệm ngày cưới vui vẻ hạnh phúc. Nào ngờ !!!!

Phải nói từ đầu ngày. Cả ngày Mẹ đi làm, Mẹ rất vui trong lòng. Mẹ mãi nghỉ về ngày này. Mẹ đâu mơ có quà, thiệp hay hoa gì cho cam. Mẹ chỉ nghĩ rằng một bữa ăn tối thật nice là tốt và đầy đủ rồi. Đối với Mẹ, chỉ cần vui và Hạnh phúc là đủ mang lại niềm vui cho Mẹ rồi. Đó là món quà có giá trị đối với Mẹ. Khổ nổi, cả ngày trời âm u, phone của Mẹ không có sóng trong phòng nghỉ giải lao. Nên cho dù có nghĩ tới thì Mẹ không tài nào gọi điện thoại cho Ba đựơc. Mẹ lại ko thích những người làm chung, Mẹ ko muốn liên can gì đến ngừơi ta. Mẹ chỉ đến đó làm và làm, xong rồi về. Chủ yếu là làm đủ giờ, để tấm pay check không quá nhỏ, may ra còn giúp gia đình mình tồn tại qua khỏi mùa đông này. Thế nên Mẹ không muốn làm phiền người khác để gọi là mựơn phone gọi cho Ba. Mà hơn thế nữa Mẹ còn phải practice thêm 2 games nữa. Tranh thủ giờ giải lao Mẹ practice. MẸ lại nói với 1 ngưòi đồng nghiệp rằng hôm nay là anniversary của Mẹ và Ba nè. Nhưng không thể gọi đựơc. Nếu không gọi cho Ba đựơc thì thế nào Ba cũng...nhăn cho coi. Ngừơi đồng nghiệp này phone của họ cũng ko có sóng. Thế là pó tay.com rồi. Nhưng Mẹ không nghĩ là chuyện lớn. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy vui như hôm nay. Mẹ mãi nghỉ tới câu mà có lần Ba nói: I SHOULD BUY YOU A DIAMOND RING. Câu này Ba nói khi Ba còn đi làm. Mẹ hỏi để làm gì? Ba nói rằng sắp tới kỉ niệm 5 năm ngày cứơi. Ba muốn tặng Mẹ một cái gì đó có giá trị vì 5 năm sống với nhau. Mẹ từ chối. Mẹ nói rằng đối với Mẹ chỉ cần PEACE là đủ rồi. Mẹ không cần nhẫn Kim cương gì cả. Rồi thì Ba không nói gì. Và cũng ko mua nhẫn cho Mẹ vì 2 lí do Ba chưa đi làm lại ( cái này Mẹ nói sau) và lí do quan trọng nhất là Mẹ không thích. Lang man hoài ko vào vấn đề. Vì câu nói đó của Ba. Mẹ trân trọng và vui chỉ vì câu nói đó. Rồi thì ra khỏi cty. Mặc dù trời đã mưa và quá lạnh nên những giọt nứơc mưa đọng trên kính đều hóa đá. Nhưng Mẹ quá vội về nhà mà quên cả đậu 1 chỗ cho đá tan và điều đơn giản là cho máy xe nóng lên để khỏi hư máy xe Mẹ đều quên tuốt. Rồi thêm phone của Mẹ hết pin, Mẹ không sạt pin khi vào xe vì nghĩ chỉ mất 15 phút thôi là về tới nhà rồi. Sạt 1 lần cho tuổi thọ của pin lâu hơn thay vì sạt tới lui. Vừa về tới nhà thì câu đầu tiên của Ba là trách Mẹ sao không gọi cho Ba 1 lần dù chỉ để hỏi thăm Lina thế nào. Mẹ nói phone của Mẹ hết pin lại ko có sóng. Trời lạnh chắc Ba không muốn Mẹ chịu cóng chỉ để gọi cho Ba. Rồi thì Ba bỏ vô trong phòng trong chơi game trên computer. Mẹ hỏi tại sao 2 tivi ( đây là lí do thứ 2 Mẹ sẽ giải thích sau) mở mà Ba vô trong này chơi game? Ba trả lời 1 câu mà Mẹ không ngờ Mẹ sẽ nghe câu nói đó: Listen, I don't want to hear Your Shit!!. Mẹ biết là chuẩn bị có chuyện rồi đây. Mẹ giận bỏ đi, ko thèm nói. Ba ko tha cho Mẹ, lẻo đẻo theo trach móc, phàn nàn....Mẹ nói rằng ko có sóng, nhưng Ba nói Ba đã từng làm ở đó Ba biết blah..blah...Đó là cuộcđâấu khẩu bắtđaầu. Nhưng tội nghiệp Lina lắm. Lina thấy Ba MẸ lớn tiếng là Lina luôn miệng kêu: Mama! Mama!. Mẹ hỏi cái gì con? Lina im, rồi mỉm cười. Lina biết Ba Mẹ cãi nhau!!! Mẹ đau lòng lắm, nhưng biết làm sao giờ. Mẹ nói Mẹ ko muốn đi sâu thêm vì không muốn bị tổn thương. Ba có 1 cái rằng mỗi khi cãi nhau thì ko có ngày mai đâu. Càng làm Mẹ tổn thương thì sẽ thỏa mãn lòng tự trọng của Ba. Mẹ càng tránh thì Ba càng tiến tới. Có phải lỗi của Mẹ không? Mẹ chán lắm! Chán với cảnh này lắm. Bởi vì suốt cả ngày Mẹ chỉ nghĩ về Ba và Lina, thì cuối cùng Mẹ bị 1 vố như thế này. Mẹ xin lỗi Lina ngàn lần, Mẹ không phải ngừơi Mẹ tốt, Mẹ xấu tính, không biết cách để giấu Lina mỗi lần Ba MẸ có chuyện cãi nhau. Mẹ đi nấu cơm cho Lina và chơi với Lina đợi cơm nguội sẽ đút Lina. Trong suốt thời gian đó Ba không ngừng gây sự. Và dĩ nhiên Mẹ bị....sập bẫy và trả lời Ba. Vì vậy mà nên chuyện. Mẹ ngán ngẫm lắm rồi. Chẳng có năm nào mà kỉ niệm ngày cứơi của Mẹ mà Mẹ đựơc yên cả. Mãi 15 phút Mẹ ko nói gì, chỉ đút Lina và năn nỉ Lina ăn. Cuối cùng Ba Lina cũgn ko tha, lại nói tiếp Mẹ đành phải nói Mẹ xin lỗi đã làm Ba thất vọng về Mẹ.

Kết lại thì ...kỉ niệm 5 năm ngày cứơi của Mẹ không quà, không hoa và không thiệp....vậy thì Hạnh phúc và niềm vui có không? KHÔNG! Vậy thì Mẹ có gì? Nứơc mắt!!!!!!!

Sorry cả nhà, Mẹ Lina post entry sớm trươc 2 phút vì muốn entry nằm trúng vào ngày 15 này.

Giờ MẸ giải thích vì sao Ba chưa đi làm lại. Ba đã tìm đựơc 1 việc là cashier trong Walmart gần nhà. Nhưng vì lịch làm thì Ba không đựơc nghỉ ngày thứ 7 và CN nên không tìm đựơc ngừơi coi Lina. Ba đành phải bỏ sau 1 ngày rửơi làm việc. Hơn nữa mùa đông, nếu phải cho Lina đi babysit thì...lạnh quá, sợ Lina bịnh. Mẹ lại thích Ba ở nhà với Lina hơn là đi làm chưa biết kiếm đựơc $20/ngày sau khi trừ chi phí xăng và tiền babysit. và Lina còn phải dậy sớm khi đang ngon giấc nữa.

Còn chuyện Tivi thì Ba Lina lại mua 1 cái plashma tivi 32". Mẹ không đồng ý vì cả nhà mình đang tiết kiệm tiền để ...Move nhà đi chỗ khác. Vậy thì mua thì còn tiền đâu mà move? Lại thêm tivi này mà ko để ý là dễ hư lắm. Mẹ nói tivi cho dù có $200 thì Mẹ vẫn ko muốn. Khi nào cả 2 có ổn định việc làm thì mua tivi sau cũng đựơc. Mà đâu phải nhà mình không có tivi để coi. Hơn nữa hàng điện tử chỉ có xuống giá chứ khôgn lên đâu. Sợ gì. Nhưng Ba thì cạn nghĩ lắm. Ba có nhiều việc rất cạn nghĩ nên mới ra cớ sự. Tới chừng này tuổi mà trắng tay vẫn hoàn tay trắng. Lại ko bao giờ nghe lời Mẹ khuyên cả. Nhiều lúc Mẹ nghĩ ứơc gì Ba hiểu ý Mẹ và làm theo thì giờ này nhà mình không đến nổi nào bế tắc thế này cả.

Mẹ biết rằng nói chuyện nhà ra là khôgn hay tí nào. Nhưng Mẹ buồn lắm!! và hình như khi buồn, khi có tâm trạng thì dễ viết hơn. Cảm ơn Lina cho Mẹ trải lòng ra, nói ra biết đâu Mẹ sẽ cảm thấy đở hơn. Cầu mong là vậy. Một cuộc sống bình yên sao mà khó quá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét